Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 1481: con cứ nói đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, Hoàng đế đang nói chuyện với Tần Trấn trong Ngự Thư Phòng.

Cửu công chúa ngồi ở một bên, thỉnh thoảng cũng nói vài câu.

Kim Phi không hứng thú với chuyện mà họ đang nói, lười biếng dựa vào ghế nhìn hoa văn được điêu khắc trên cột nhà.

Hôm qua chạy loanh quanh cả ngày, y chỉ ngủ được một lát đã bị Tân Trấn đánh thức, lúc này náo loạn trong cung đã bình ổn lại, Kim Phi nhìn điêu khäc một lúc thì hai mí mắt bät đầu run rẩy.

Khi mắt y sắp nhăm chặt, Khánh phi bưng một mâm bánh ngọt đi vào.

Sau khi hậu cung bình ổn lại, Cửu công chúa lo lắng cho. sự an toàn của Khánh phi, nên phái người đưa bà ấy đến bên cạnh.

'Thấy Hoàng đế nói chuyện với Tần Trấn và Cửu công chúa, Khánh phi đặt đĩa lên bàn cạnh Kim Phi: “Đây là bánh ngọt của Linh Sơn Trai, mùi vị rất ngon, Kim Phi ăn thử xem”

Khánh phi là mẹ đẻ của Cửu công chúa, bà ấy còn từng quảng bá xà phòng thơm giúp Kim Phi, Kim Phi luôn có ấn tượng tốt với bà ấy, nên Kim Phi nhanh chóng ngồi thẳng dậy: "Cảm ơn nương nương, vậy ta không khách sáo."

Bận việc từ tối qua đến bây giờ, y chỉ uống được vài chén trà, trước đó không phát hiện ra, bây giờ nhìn bánh ngọt lại thấy hơi đói bụng.

Y cũng không khách sáo, cầm bánh lên ăn ngay.

Bánh ngọt chắc cũng là cống phẩm, ăn vào bên ngoài giòn, bên trong mềm, thơm ngon, Kim Phi ăn liên tiếp mấy miếng mới dừng lại.

Khánh phi ngồi ở một bên, cứ như thế mà cười tủm tỉm nhìn y.

Không giống như Hoàng đế, vốn dĩ Khánh Phi đã để mắt tới Kim Phi cho vị trí con rể, sau chuyện xảy ra đêm qua, bà ấy càng kiên quyết với ý định này hơn.

Người xưa có câu, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng.

Nhưng dù da mặt Kim Phi có dày đến đâu, mà cứ bị Khánh phi nhìn chằm chằm lâu như vậy thì cũng hơi xấu hổ, y đang định tìm chủ đề để nói chuyện với Khánh phi thì thấy Cửu công chúa đứng lên.

"Phụ hoàng, Trần Trạch Hựu có bản lĩnh thế nào, phụ hoàng còn rõ hơn con, ngoại trừ ức hiếp nam, chơi đùa nữ ở thanh lâu, thì hắn còn có thể làm gì?

Sao hắn dám soán ngôi khi không có người đứng sau bày mưu tính kế cho hắn chứ? Hắn lại làm gì có năng lực bồi dưỡng nhiều tử sĩ tinh nhuệ ở ngoài kinh thành như vậy?

Nếu phụ hoàng không tin, thì chỉ cần ra lệnh cho Cục tình báo đi điều tra, con dám nói, những tử sĩ mà Trần Trạch Hựu dẫn dắt chắc chắn là do những gia tộc quyền quý bồi dưỡng!"

Giọng nói Cửu công chúa hơi kích động: “Bọn họ đều đã xúi giục Trần Trạch Hựu tới hành thích vua soán vị, vậy phụ hoàng còn do dự cái gì nữa? Nếu như phụ hoàng nghe lời con từ sớm, thì sao hôm nay lại đến nông nỗi này?”

"Vũ Dương, chuyện con nói ta đều hiểu, ta cũng biết sự nguy hiểm của những gia tộc quyền quý nhưng bọn họ đều có căn cơ thâm sâu, cho dù muốn chấn chỉnh cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng, nếu không sẽ làm rung chuyển nền tảng đất nước!"

Mặt Trần Cát khó xử nói: "Cứ đợi đã”

Tính cách của ông ta vẫn còn quá yếu đuối. Tối qua khi đối mặt với Thái tử, ông ta còn từng hối hận, nhưng bây giờ cơn hỗn loạn đã lẳng xuống, ông ta lại được chăng hay chớ, không muốn gây chiến với những kẻ quyền quý.

"Phụ hoàng, những gia tộc quyền quý đang xúi giục Thái tử nổi loạn chiếm đoạt ngai vàng, đây chính là cơ hội tốt nhất để phụ hoàng ra tay, phụ hoàng còn muốn chờ cái gì nữa?"

Cửu công chúa tức giận đến mức đập bàn: "Nếu như đã mưu phản soán vị mà phụ hoàng còn buông tha cho bọn họ, vậy thì sau này hoàng gia sẽ còn uy nghiêm gì nữa? Bọn họ sẽ còn làm quá trớn hơn!”

"Văn Nhi, con nói chuyện với phụ hoàng cho đàng hoàng!”

Khánh phi sợ Cửu công chúa sẽ chọc giận Hoàng đế, nên vội vàng lên tiếng hòa giải.

"Mẫu phi, mẫu phi đừng lên tiếng!"

Cửu công chúa xua tay ngăn Khánh phi lại: "Việc này liên quan đến sự tồn vong của hoàng thất, liên quan đến vô số người dân, cho dù phụ hoàng có giết nữ nhi, thì nữ nhi cũng phải nói rõ cho phụ hoàng biết!"

"Con cứ nói đi." Trần Cát đành nói.

"Tiên sinh đã nói từ lâu rồi, những gia tộc quyền quý kia là những khối u ác tính nhất lớn nhất của Đại Khang, nếu cứ mặc kệ thì nhất định Đại Khang sẽ diệt vong trong tay những người này. Chuyện xảy ra tối hôm qua đã chứng minh lời tiên sinh nói đúng!"

Cửu công chúa nói: “Phụ hoàng, bây giờ đã đến lúc cắt bỏ khối u ác tính này rồi, phụ hoàng đừng đản đo nữa!”

“Nhưng bọn Đông Man đã sắp đến, hay là để đánh đuổi bọn Đông Man trước rồi hãy nói sau?” Trần Cát hỏi.

"Phụ hoàng, mối nguy hại của những kẻ quyền quý đó còn lớn hơn bọn Đông Man kia nhiều!"

Cửu công chúa thật sự thất vọng với Trần Cát, cô ấy thở dài nói: "Nếu như phụ hoàng còn đắn đo, thì cứ để con và tiên sinh đi làm chuyện tiếp theo!”

“Làm cái gì?” Trần Cát hỏi.

"Tiên sinh đi đánh bọn Đông Man! Bọn quyền quý để con giết!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio