“Chém đầu Tả Hiền Vương?” Trăm quan văn võ đều bị lời nói của Trần Cát dọa sợ. Bao gồm cả Khánh Quốc công.
Cho dù là trận chiến ở Thanh Thủy Cốc hay là dốc Đại Mãng, người nhà họ Khánh đều theo sau Kim Phi kiếm được. nhiều lợi ích.
Từ trước đến nay, ấn tượng của Khánh Quốc công với Kim Phi rất tốt, cũng rất công nhận năng lực của y.
Nhưng ông ta cũng không dám tin Kim Phi có khả năng chém đầu Tả Hiền Vương.
“Bệ hạ, xin hãy thận trọng!”
Một vị lão thần phái chủ hòa xông ra hô lên: “Kim Phi chẳng qua chỉ là một tên nhãi, đánh thắng hai lần mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, bệ hạ không được để y mê hoặc!”
Không phải tất cả phái chủ hòa đều là phái đầu hàng, còn có một số người ở phái bảo thủ nhát như thỏ đế.
Nguyên tắc của họ là làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, có thể sống ngày nào hay ngày ấy.
Những người này không cấu kết với người Đông Man nên không lo bị xử lý, nghe thấy Trần Cát và Kim Phi chủ động đánh người Đông Man, họ đều bị dọa sợ.
Ngay lập tức lại có đại thần xông ra phụ họa.
“Bệ hạ, người Đông Man sang đây chỉ là muốn gây chuyện, đến Đại Khang chúng ta xin xỏ chút lương thực, ta cho chúng chút cơm thừa canh cặn đuổi đi là được rồi, không cần phải chiến tranh!”
Kim Phi quay đầu nhìn hai đại thần phái chủ hòa, mặt đầy vẻ kỳ lạ.
Trước đó măng y đuôi vểnh lên trời thì đã đành, y thật sự không ngờ sau đó lại có thể nói ra lời như thế.
“Vô căn cứ, rõ ràng người Đông Man đến cướp bóc, ngươi lại nói chúng đến xin xỏ?”
Cửu công chúa suýt thì bị chọc giận cho bật cười: “Nếu Uông đại nhân cảm thấy người Đông Man dễ đuổi đi như vậy, vậy Uông đại nhân lấy chút tiền với lương thực ra đuổi chúng đi là được rồi.”
“Lão thần nghèo rớt mồng tơi, vợ con ăn đã sắp hết, lấy đâu ra đồ thừa cho người Đông Man chứ. Vị quan viên này lập tức bắt đầu kêu nghèo.
Cửu công chúa không đợi ông ta nói xong, đã quở trách nói: “Nếu không bằng lòng đưa tiền đưa lương thực thì im miệng!”
“Bệ hạ, không phải người không biết sự tàn bạo của người Đông Man, nếu chúng ta chủ động khiêu chiến, chọc giận chúng thì phiền phức lắm!”
Quan viên thấy nói không hơn được Cửu công chúa, quay đầu nhìn Trần Cát: “Xin bệ hạ suy nghĩ kỹ, đừng quên vết xe đổ của tiên hoàng, cũng đừng quên lịch sử, tình hình lịch sử chung, đánh với quân phía bắc chắc chăn sẽ thua! Bây giờ cho người Đông Man chút đồ thừa còn có thể đuổi đi, một khi đánh rồi, e rằng chỉ đồ thừa thì không thể giải quyết được...”
“Im miệng!”
Cửu công chúa lại quở trách: “Tiên hoàng chinh chiến cả đời, đến lúc chết cũng đang nghĩ cách thu phục mười sáu châu ở Yến Vân, ngươi không xứng nhắc đến tiên hoàng!”
Thật ra, kiếp trước Kim Phi học lịch sử cũng từng nghe đến cách nói 'đánh với quân phía bắc chắc chắn sẽ thua' này.
Nhìn lại lịch sử đời trước, không mấy trận đánh với quân phía bắc mà thành công.
Đặc biệt là mười sáu châu Yến Vân, từ khi bị vua bù nhìn Thạch Kính Đường nhường đi, mấy trăm năm nay, có vô số tướng sĩ muốn thu phục nhưng đều thất bại cả.
Trong đó đến cả anh hùng dân tộc Nhạc Phi cũng chưa hoàn thành được ý nguyện này.
Mãi cho đến hơn bốn trăm năm sau, Chu Nguyên Chương lập ra nhà Minh, mười sáu châu Yến Vân mới quay về vương triều Trung Nguyên.
Lịch sử ở thế giới này cũng không khác mấy với kiếp trước. của Kim Phi.