"Thu phục mười sáu châu Yến Vân?"
Cửu công chúa còn chưa kịp lên tiếng, Trần Cát ngồi ở bên cạnh đã nhảy dựng từ trên ghế.
Ông nội của ông ta đã nhượng lại mười sáu châu Yến Vân cho Đông Man, đây là khởi đầu cho sự nhục nhã của Đại Khang.
Bắt đầu từ thời điểm đó, bình nguyên rộng lớn phì nhiêu phía bắc sông Hoàng Hà đã trở thành nơi cưỡi ngựa của người Đông Man.
Những năm gần đây, cũng không ít tướng lĩnh của phái chủ chiến đã đề xuất giành lại mười sáu châu Yến Vân, trong đó bao gồm cả Tấn Vương - đệ đệ của ông ta, và tướng quân Bắc Trấn - Phạm Văn Uyên đều đã nhiều lần đề xuất Bắc phạt.
Tất cả đều bị Trần Cát từ chối.
Để giành lại mười sáu châu Yến Vân, cha ông ta đã phát động hai lần Bắc phạt, vét sạch ngân khố quốc gia sau đó chết thảm.
Cho nên Trần Cát đã tuyệt vọng, cam chịu số phận.
Ngân khố của Đại Khang trống rỗng, nếu Bắc phạt thất bại, Đông Man tuyệt đối sẽ thẹn quá hóa giận, phát động cuộc tấn công càng mãnh liệt hơn vào Đại Khang.
Trần Cát không thể tưởng tượng được kết cục sẽ như thế nào.
Cho nên ông ta đã buông xuôi, đã sớm từ bỏ ý định thu phục mười sáu châu Yến Vân.
Nhưng lúc này khi Kim Phi nhắc tới, tia hy vọng trong Trần Cát lại nhen nhóm.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống, chưa kể Kim Phi còn có khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng và nhiều loại vũ khí khác.
Chuyện Tấn Vương và Phạm tướng quân không làm được, Kim Phi chưa chắc không làm được.
"Kim Phi, ngươi thật sự bằng lòng đi thu phục mười sáu châu Yến Vân sao?”
Trần Cát nhìn chằm chằm vào Kim Phi và hỏi từng chữ một.
Kim Phi vốn định trả lời: "Ta bằng lòng", nhưng nói ba từ này với một ông già, nghĩ như thế nào thì cũng không được tự nhiên lắm, sau đó y đổi lời nói: "Ta có thể thu phục mười sáu châu Yến Vân, nhưng bệ hạ cần phải đồng ý với một điều kiện của tai"
"Nếu như ngươi thực sự có thể thu phục được mười sáu châu Yến Vân, trẫm sẽ phong ngươi làm Thanh Thủy Hầu, tất cả các quận thành, ngoại trừ kinh thanh, ngươi có thể chọn bất kỳ quận thành nào làm thái ấp của ngươi cũng được, đãi ngộ sẽ ngang hàng với quận vương!"
Trần Cát lập tức hứa hẹn nói: "Ngươi hài lòng không?"
Hừ!
Kim Phi còn chưa kịp trả lời, tất cả các văn võ bá quan xung quanh đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Lần này Trần Cát thật sự đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng rồi!
Bây giờ Kim Phi chỉ là một Nam tước, nhưng Trần Cát thực sự đã hứa với y sẽ thăng chức lên Hầu tước.
Không chỉ vậy, ông ta còn cho Kim Phi tùy ý lựa chọn thái ấp, đãi ngộ ngang hàng với quận vương.
Ngoại trừ nhóm quý tộc đi theo hoàng đế lập nước trong thời kỳ thành lập nước Đại Khang thì từ đó đến giờ chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.
Các văn võ bá quan vẫn đang kích động, lại thấy Kim Phi lắc đầu.
"Ta không cần những thứ này!" "Không cần những thứ này hả?"
Không ít quan viên gần như nghẹn họng trước lời nói của Kim Phi.
Vinh dự như vậy, Kim Phi còn chưa đủ hài lòng sao?
Nhưng nghĩ đến chuyện Kim Phi sắp làm, tất cả văn võ bá quan đều bình thường trở lại.
Diện tích mười sáu châu Yến Vân quá lớn, vị trí chiến lược cũng quá quan trọng, nếu có thể thu phục được, chắc chẳn sẽ thay đổi vận mệnh của nước Đại Khang.