"Rõ"
Hơn bốn mươi cựu binh đều nhỏ giọng đáp một tiếng, dưới sự bao trùm của màn đêm, họ ẩn nấp khắp nơi.
Dốc Dã Cẩu không phải là một nơi nhỏ, hơn nữa bọn thổ phỉ trước giờ vẫn không hề có chút tiền đồ nào, kỷ luật vô cùng lỏng lẻo, tính cảnh giác cũng rất thấp, ngoại trừ hai kẻ canh chừng trên đường núi, trong hang ổ hoàn toàn không có ai đi tuần tra cả.
Đám thổ phỉ còn lại tập trung trong lều cỏ đánh bạc ăn tiên, mãi đến nửa đêm mới giải tán.
Ngày hôm sau bọn chúng ngủ tới giữa sáng, tùy ý ăn chút đồ, sau đó lại tiếp tục đánh bạc.
Các cựu binh mai phục cho tới tận trưa mà không một tên thổ phỉ nào phát hiện ra trên núi có thêm mấy chục người.
Cách lầu cỏ 100 mét chính là nơi ẩn nấp của các cựu binh.
Nếu như không tới sát nhìn, ai cũng không biết ở đó có hai người.
"Hôm qua thấy Khánh Mộ Lam cô nương nóng lòng rời đi như vậy, còn nghĩ rằng sáng nay sẽ tới dốc Dã Cẩu sớm, không ngờ rằng bây giờ vẫn chưa đến".
Một trong số những cựu binh ngáp dài và phàn nàn: "Sớm biết thế này thì chúng ta cứ ở nhà ngủ một giấc, hôm nay tới cũng chưa muộn".
Đêm qua vội vàng lên đường đến đây mai phục, tất cả các cựu binh đều không ngủ, cộng thêm mùa hè muỗi nhiều, bọn họ trốn trong những đám cỏ, bị muỗi cắn sưng tấy khắp cả người.
"Ngươi quên Trịnh đội trưởng nói thế nào rồi à? Đây là Kim tiên sinh đang kiểm tra chúng ta".
Đồng đội bên cạnh nói: "Ngươi cũng không phải chưa từng ra chiến trường, có lúc đánh trận, mấy đêm không được ngủ, bây giờ mới có một đêm mà ngươi đã không chịu được rồi sao?"
"Trại huấn luyện lần trước, ta phai mục ở sau núi ba ngày ba đêm, không động đậy một chút nào, làm sao lại không chịu được chứ?"
"Nếu đã chịu được thì bớt càm ràm lại". Đồng đội cảnh cáo: "Còn nữa, khi mai phục không được nói chuyện, nếu như ngươi liên lụy khiến ta bị bại
lộ, xem ta quay về xử lý ngươi thế nào".
"Ta chỉ là tiện mồm nói một câu thôi, làm gì mà ghê gớm vậy?"
Cựu binh than phiền kia bĩu môi nói: "Ngươi trông đi, ta chợp mắt một lát, nửa tiếng sau đổi thành ngươi".
Lần này đồng đội không phản đối nữa.
Bởi vì hắn cũng không biết nữ binh khi nào thì ra tay, nhỡ bọn họ kéo dài ba bốn đêm mới động thủ thì bọn họ sẽ thức đêm suốt mấy hôm, ai cũng đều rất mệt.
Đây cũng chính là lý do vì sao Trịnh đội trưởng sắp. xếp ít nhất là hai người trong một nhóm mai phục.
Có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, duy trì sức lực.
Các cựu binh đợi đến tận đêm, Khánh Mộ Lam cuối cùng đã tới.
Tuy nhiên cô ấy không phát động tấn công ngay mà sắp xếp A Mai đi xử lý bọn thổ phỉ canh cổng trước, sau đó âm thầm lẻn vào trong hang ổ của bọn chúng.
Đến tận lúc này, đám thổ phỉ vẫn đang ở trong lều cỏ đánh bài trong đêm tối.
"Một đám rách nát thế này mà tên sinh còn lo lắng gì không biết!"
Khánh Mộ Lam dắt theo các nữ binh núp trong bóng tối, cười chế nhạo: "Tất cả lấy cung nỏ ra, bắn trước vài phát!"
"Rõ!"
Các nữ binh lính lấy cung nỏ của mình ra, chuẩn bị ngắm bắn.
Tuy nhiên đúng lúc này, đám thổ phỉ đang đánh bài trong lều đột nhiên lấy những chiếc khiên làm bằng gỗ từ dưới đất lên, tạo thành một lớp lá chắn kiên cố.
Một vài ngọn đuốc được ném ra từ bãi cỏ, đốt cháy đống cỏ khô đã chuẩn bị từ lâu, chiếu sáng khắp xung quanh.
"Ha ha ha, làng Tây Hà thực sự phái người tới đánh chúng ta rồi!"
"Đại đương gia, bọn chúng tới đây là để nộp mạng!"
"Ha ha ha, đại đương gia ngài xem, đều là phụ nữ tới!"
“Ta xem nào, kẻ dẫn đầu cũng khá xinh đẹp đấy!"
"Hôm qua đại đương gia còn nói tới chỗ bà buôn người mua một ít phụ nữ về, không ngờ hôm nay bọn chúng lại tự vác xác tới, đúng là muốn tiết kiệm tiền cho. chúng ta mài"
“Trời ơi, bọn chúng còn có mấy chục bộ áo giáp kìa, hạ bọn chúng, chúng ta mỗi người cũng sẽ có một bộ dùng rồi!"
"Áo giáp người ta mặc là đô cho nữ, Diệp Miêu Tử, ngươi đừng có nằm mơ nữa!"
Trong lầu không ngừng truyền ra tiếng cười ngông cuồng của đám thổ phi.
"Trúng kế rồi!"
Trong lòng Khánh Mộ Lam thầm than không hay rồi, nhưng cô ấy còn chưa kịp hạ lệnh thu lại trận địa thì đã có một nữ binh lính vì quá căng thẳng nên đã kéo dây. bắn.
Những nữ binh lính khác tinh thần cũng đang căng như dây đàn, có người dẫn đầu đương nhiên sẽ có người theo sau.
Phập phập phập!
Ngay lập tức vô số mũi tên bắn về phía lêu cỏ.
Nhưng đám thổ phỉ đã dùng khiên che chắn một cách kiên cố xung quanh, tất cả các mũi tên đều đã bị chặn lại.
"Ô, cung tiễn trong tay bọn họ sao lại trông như thế này nhỉ?"
"Ta cũng chưa từng thấy, tuy nhiên rất có lực, gần như bắn xuyên qua tấm ván dày hai phân!"
"Ngu ngốc, đây là cung nỏ, là thứ tốt trong quân đội, đương nhiên phải có lực rồi".
"Hạ bọn chúng, đồ tốt sẽ thuộc về tay chúng ta!"
Đám thổ phỉ cười một cách ngông cuồng.
"Bọn chúng đã có chuẩn bị, tất cả mọi người thu lại cung tên cho tai"
Khánh Mộ Lam lạnh lùng hét lên một tiếng, các nữ binh lính cuối cùng đã tìm được điểm tựa, nghe theo mệnh lệnh hợp thành một nhóm.
“Cầm đao chiến!”
Khánh Mộ Lam lại hét lên một tiếng, tất cả các binh lính nữ đều treo cung nỏ lại vào eo, lấy trường đao ra.
“Đám đàn bà ngu ngốc kia, tốt nhất là dừng phản kháng, mau chóng đầu hàng, ta sẽ giảm tội cho các ngươi”.
Đại đương gia đứng ở bên trong lều hét lớn.
“Ngươi nằm mơ đi!”
Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói: “Duy trì cảnh giác, thế trận thứ hai tấn công!”
Các nữ binh lính lập tức xếp thành đội hình tam giác một nhóm ba người, chĩa trường đao ra bên ngoài, từng bước tiến gần lầu cỏ.
“Làm màu!”
Đại đương gia của đám thổ phỉ cười khẩy một tiếng: “Các huynh đệ, ra tay!”
Một tên thổ phỉ kéo một sợi dây thừng từ trong góc, đám thổ phỉ giống như đang kéo co, mỗi người nắm lấy một phần của sợi dây, sau đó kéo mạnh, mặt đất bằng phẳng đột nhiên xuất hiện một chiếc lưới cá khổng lồ, tất cả các binh lính nữ đều bị mắc kẹt bên trong.
Tấm lưới lớn bị kéo tới kéo lui, các binh lính nữ chống đỡ không nổi, lần lượt ngã xuống đất.
Gòn có hai người bị trường đao cứa vào người bị thương.
Vừa rồi các binh lính nữ còn oai phong lãm liệt, bây giờ ai nấy cũng đều trở nên vô cùng thảm hại, không còn chút sức lực phản kháng nào.
Khánh Mộ Lam vẫn còn bình tĩnh, cố gắng dùng trường đao để cắt lưới.
Nhưng đáng tiếc vừa mới giơ trường đao lên, lưới cá đột nhiên siết chặt, cô ấy và những binh lính nữ khác co. ro lại với nhau, không thể nhúc nhích được.
Biến cố này ngay cả Trịnh Phương cũng không thể ngờ được, quay đầu nhìn Hầu Tử: “Chuyện này là sao? Không phải huynh nói đã do thám tất cả các chỗ một lượt rồi sao?”
“Cái lưới này nhất định bọn chúng đã sắp xếp từ sớm rồi!”
Hầu Tử đỏ mặt nói: “Lần trước tới thấy khắp nơi đều là đất bằng phẳng nên không kiểm tra kỹ”.
“Lão Trịnh, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, mau chóng ra tay cứu người đi”.
Phó thủ lo lắng nói.
“Bọn họ tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, đợi thêm một chút”.
Trịnh Phương lắc đầu, hai mắt dán chặt về phía trước.
Trên mảnh đất trống, Khánh Mộ Lam đang bị kẹt chặt trong lưới, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Trước khi tới đây, cô ấy đã đặc biệt tổ chức lại đội ngũ, đưa ra mấy phương án.
Cứ tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị kỹ để đối phó với đám thổ phỉ chỉ có hơn ba mươi tên này, nhưng kết
quả cho thấy rằng cô ấy đã quá khinh địch.
Trong đầu bất giác hiện lên những lời mà Kim Phi từng nói.
“Đừng bao giờ đánh giá thấp bất kỳ kẻ địch nào, nếu không sẽ phải trả giá đắt!”
Khánh Mộ Lam lúc này tràn đầy hối hận. Nhưng có hối hận thì cũng vô ích.
Những tấm khiên chăn lều cỏ được thu lại, đại đương gia mặc bộ áo giáp cười lớn bước ra.
Một đám thổ phỉ trang bị trường cung và trường đao. đi theo phía sau.