Bọn thổ phỉ không còn đường chạy và cũng không còn nơi nào để chạy, đành phải buông vũ khí đầu hàng trước trước sự quát mắng của nhân viên hộ tống.
Đối mặt với tinh nhuệ Đông Man, đội hộ tống còn cần sự giúp đỡ của cấm quân và Tả Kiêu Vệ khi bên kia đầu hàng, nhưng với bọn thổ phỉ thì căn bản không cần ai tiếp viện.
Vốn dĩ quân cần vương của nhà họ Tào được tạo nên bởi những thổ phỉ ở các ngọn núi khác nhau, dưới sự giám sát của nhân viên hộ tống, bọn thổ phỉ đã tự tìm những sợi dây thừng để trói những tên thổ phỉ ở những ngọn núi khác.
Quân cần vương của nhà Tào đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cái gọi là kế hoạch trắc quân cũng tan thành bọt biển.
Nhóm quyền quý đã phái đi không ít thám tử để theo dõi trận chiến này, khi tin tức truyền về kinh thành thì tất cả các quyền quý đều trầm lặng.
Khi nhóm quyền quý biết được Kim Phi chỉ cử 300 người đi tấn công quân cần vương của nhà họ Tào, tất cả đều cảm thấy y quá kiêu ngạo.
Nhưng sự thật đã chứng minh, hóa ra kẻ kiêu ngạo không phải Kim Phi mà là nhà họ Tào.
Từ khi tin tức quân cần vương đến kinh thành cho đến khi toàn quân bị tiêu diệt, hết thảy trước sau còn chưa được mười ngày.
Quá trình chiến đấu được nhóm thám tử báo cáo lại khiến nhóm quyền quý cảm thấy tuyệt vọng không thôi.
Sức chiến đấu của đội hộ tống mạnh đến mức khiến hơn 20.000 tên thổ phỉ tan tác khi chưa tàn một nén nhang.
Với đội quân như vậy, thì còn có ai dám chống lại Kim Phi và Cửu công chúa?
Nhất thời cho dù là triều đình hay những gia tộc quyền quý ở địa phương, đều trở nên có nề nếp.
Việc giảm thuế, trấn áp bọn thổ phỉ cũng đã được thực hiện suôn sẻ.
Mà đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nửa tháng sau trận chiến Đồng Chung, Hoàng đế Trần Cát lại một lần nữa ban hành lệnh, qui định trong vòng ba tháng, giải tán hai quân Giáp Đẳng, sáu quân Ất Đẳng và hơn hai mươi quân Bính Đẳng.
Những đội quân này hầu như đều là quân đội tư nhân của các đại thế gia, bộ Binh huy động họ rất khó, nhưng lại cần bộ Hộ phân thuế ruộng nuôi dưỡng.
Đại Khang có rất ít đàn ông, nên ở đâu cũng thiếu sức lao động.
Lần này tinh gọn cơ cấu quân đội lược bớt hàng trăm ngàn người, những người này sẽ trở thành lực lượng lao động khi về lại cố hương.
Ngoài việc tỉnh gọn cơ cấu, Trần Cát còn cấp giấy phép ngự mệnh cho Kim Phi.
Với giấy phép này, Kim Phi không còn bất kỳ hạn chế nào trong việc sản xuất và bán muối, y có thể mở các xưởng làm muối và sản xuất muối ở nhiều nơi khác nhau ở Đại Khang.
Người dân Đại Khang muốn ăn được muối quá khó khăn, để giải quyết vấn đề này, Kim Phi đã xây dựng hai xưởng làm muối lớn gần các mỏ muối khi y đi cứu tế ở Xuyên Thục vào năm ngoái.
Nạn nhân ở Xuyên Thục thật sự là quá nhiều, nhiều người nên có có sức nhiều, trước khi y đến kinh thành thì hai xưởng làm muối đã được hoàn công.
Thiết bị để làm muối cũng không hề phức tạp, mà Mãn Thương đã gửi thiết bị đến trước khi Kim Phi trên đường đi kinh thành.
Khi Kim Phi đến kinh thành cứu giá, đánh bọn Đông Man, hai xưởng làm muối cũng đã bắt đầu khởi công.
Để thuê thêm nhiều công nhân, cả hai làm xưởng muối đều thuê số lượng lớn nữ công nhân làm ba ca, các dây chuyền sản xuất đều hoạt động hết công suất.
Nhưng trước đây Kim Phi chỉ có quyền sản xuất và bán muối ở Quảng Nguyên, lấy đâu ra nhiều muối như vậy?
Vì vậy, cộng thêm xưởng làm muối ban đầu ở làng Tây Hà, muối dự trữ trong kho của một số xưởng làm muối đã to như một ngọn núi nhỏ.
Sau khi biết được Kim Phi đã có được giấy phép bán muối, toàn bộ Kim Xuyên lập tức trở nên náo nhiệt.
Những chuyến xe chở muối trắng như tuyết được đưa đến bến tàu, các tàu chở khách lớn nhỏ khác nhau đưa đến các nơi ở Giang Nam dọc theo sông Gia Lăng.
Hai bến tàu gần xưởng muối tấp nập suốt ngày đêm, nửa đoạn sông đã bị các tàu buôn bao phủ.
Lúc Kim Phi bận rộn ở kinh thành, Đường Tiểu Bắc và Quan Hạ Nhi ở Kim Xuyên cũng không rảnh rỗi.
Kể từ năm ngoái, Chu Linh Lung đã mua một số lượng lớn các cô nương biết chữ biết đếm ở bọn buôn người trên khắp Xuyên Thục, đào tạo họ trở thành nhân viên công tác trong tiền trang.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết được chuyện này, đã viết thư cho Chu Linh Lung gửi tới cho cô ấy một nhóm người để làm nhân tài dự bị cho thương hội Kim Xuyên.
Chu Linh Lung không dám trái lời Đường Tiểu Bắc, nên đã ngoan ngoãn đưa nhiều nhân tài đã qua huấn luyện sơ cấp đến đó.
Những người này vừa tới làng Tây Hà đã có chỗ dùng ngay, họ đi theo các tàu chở khách của thương hội Kim Xuyên đến nhiều nơi khác nhau ở Giang Nam.
Dù khoảng cách có xa hơn nhưng Kim Phi vẫn nhất quyết bán muối với giá một cân mười văn tiền.
Muối tinh luyện do xưởng làm muối làng Tây Hà sản xuất vừa trắng vừa mịn, tốt hơn muối của Đại Khang trước đây gấp nhiều lần, giá cũng rẻ, vừa về đến Giang Nam là đã khiến người dân đổ xô đi mua.
Trong nháy mắt đã khiến những thương nhân buôn muối ở Giang Nam phá sản.