Bởi vì chưa làm ra được vòng bi cho nên những chiếc xe đạp do Kim Phi sản xuất rất khác với những chiếc xe đạp thường thấy ở kiếp trước.
Chiếc xe đạp này không có dây xích, mà lắp hai bàn đạp vào tâm trục của bánh trước.
Hai bánh xe cũng có kích thước khác nhau, bánh trước cao đến cổ của Kim Phi, trong khi bánh sau chỉ cao bằng bắp chân, như vậy bánh trước đóng vai trò là bánh lái và có thể di chuyển khoảng sáu mươi centimet bằng cách đạp theo vòng tròn.
Phía trước bánh trước có tay cầm định hướng, phía trên bánh sau có bệ đỡ, có thể dùng để chở người hoặc chở đồ.
Bởi vì không có cao su nên bánh xe chỉ là một vòng sắt, trông cực kỳ thô sơ.
Đây cũng là chuyện không thể làm gì được, nền công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu, chỉ hai bánh xe sắt này mà Kim Phi và những thợ thủ công của bộ Công do Tả Chi Uyên dẫn dắt đã phải làm việc cật lực hơn một ngày mới có thể làm ra được.
Mặc dù đơn giản, nhưng chiếc xe đạp này đã là một thành công rực rỡ và là chiếc xe đạp đầu tiên ở Đại Khang thậm chí là trên thế giới mà Kim Phi đang sống này.
Mỗi khi có sự vật gì mới ra đời, đều sẽ có người có thắc mắc, Kim Phi không quan tâm đến phản ứng của Tả Chi Uyên, đẩy xe đi về phía cửa.
Cách tốt nhất để giải quyết những nghi ngờ không phải là giải thích mà là dùng sự thật để nói.
Đại Lưu và các cận vệ đã đợi ở cửa xưởng bộ Công ba ngày, thấy Kim Phi đi ra, vội vàng chào đón.
"Tiên sinh, đây chính là thứ mà ngài bận rộn làm việc suốt ba ngày mới làm ra được sao?"
Đại Lưu đi vòng quanh xe đạp một vòng, gãi đầu hỏi câu hỏi giống như nghi ngờ của Tả Chi Uyên vậy: "Cái xe này chỉ có hai bánh, không đỡ thì sẽ đổ, thật sự có thể đi được sao?"
"Không phải là nhìn rồi sẽ biết à?"
Kim Phi vừa nói vừa đặt một chân lên bàn đạp và cưỡi lên trên.
Chiếc xe đạp này ngoài tạo hình khác với những chiếc xe đạp ở kiếp trước thì điểm khác biệt lớn nhất chính là không có bánh xe răng cưa.
Bánh xe răng cưa có thể giữ cho ổ trục chạy theo một hướng nên xe đạp kiếp trước sẽ di chuyển khi đạp về phía trước, nhưng khi không đạp bàn đạp sẽ không di chuyển.
Nhưng việc chế tạo bánh xe răng cưa quá rắc rối, không phải là thứ ngày một ngày hai có thể làm ra được, Kim Phi chỉ
lắp bàn đạp vào trên bánh xe.
Như vậy mặc dù chế tạo đơn giản nhưng chỉ cần bánh xe quay thì bàn đạp cũng sẽ chuyển động theo.
Lúc đầu Kim Phi đạp xe không quen lắm, suýt nữa thì ngã.
Đại Lưu canh chừng ở bên cạnh vội vàng dẫn theo hai cận vệ giữ chặt ghế sau xe, sợ Kim Phi bị ngã.
Ở kiếp trước, Kim Phi đã đạp xe rất nhiều lần rồi, ký ức đã khắc sâu vào trong tâm trí y.
Sau vài lần hơi vặn vẹo thì y đã quen với loại xe đạp này và ra hiệu cho Đại Lưu buông tay ra.
Sau đó Kim Phi đạp xe vòng ra khoảng đất trống ở cửa bộ Công.
Tả Chi Uyên vẫn luôn chăm chú nhìn Kim Phi, thấy y thực sự có thể đạp xe được, trong mắt vừa hưng phấn vừa khó hiểu.
"Sao hai bánh xe lại không rơi xuống đất chứ?"
Dù đã tận mắt chứng kiến, nhưng Tả Chi Uyên vẫn không thể hiểu được vấn đề này.
Đám người Đại Lưu cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhìn thấy tốc độ của Kim Phi càng lúc càng nhanh, vỗ tay phấn khích hét to lên.
"Tả đại nhân, phục chưa?"
Kim Phi đạp xe đạp và hét vào mặt Tả Chi Uyên.
"Phục rồi, phục rồi!"
Tả Chi Uyên lấy lại tinh thần, mỉm cười và lớn tiếng trả lời. "Phục là được rồi!"
Kim Phi cười lớn, thẳng thắn xua tay: "Đại Lưu, cưỡi ngựa đi, chúng ta vào cung tìm bệ hạ đi!"
Xe đạp đã làm xong, đã đến lúc tìm Trần Cát để thực hiện lời hứa rồi.