Đại Lưu đứng sau Kim Phi cũng cảm thấy Bắc Thiên Tâm hơi nhạy cảm.
Số lượng bến tàu dọc theo bờ sông có hạn, mỗi đêm mọi người đều gần như cập bến cùng một bến tàu.
Bây giờ mới là buổi trưa, Kim Phi đã biết buổi tối nên dừng lại ở bến tàu nào.
Nếu bỏ lỡ bến tàu này, sẽ phải đi hơn hai giờ đồng hồ mới đến được bến tàu tiếp theo.
Đến lúc đó nhất định trời sẽ tối hẳn, bây giờ không có radar hay đèn pha, đi thuyền vào ban đêm rất không an toàn, cho nên trên đường gặp phải mấy chiếc thuyền đồng hành cũng là rất bình thường.
Kim Phi buông ống nhòm xuống, hỏi: "Thiên Tâm, có phải cô phát hiện ra cái gì rồi không?"
Vừa rồi y đã quan sát kỹ con thuyền đó, nó chỉ là một con thuyền chở hàng bình thường, cũng không có gì bất thường.
Nhưng y biết Bắc Thiên Tâm không thể tùy tiện nói bậy bạ, cho nên y muốn xác nhận lại một chút.
"Không phát hiện ra gì cả, chỉ là luôn cảm thấy như có ai đó ở trên con thuyền đó đang theo dõi chúng ta thôi."
Bắc Thiên Tâm nói: "Nhưng ta cũng không chắc có phải là mình cảm nhận sai hay không."
"Chẳng lẽ đây là giác quan thứ sáu của cao thủ sao?"
Kim Phi hơi cạn lời, nhưng vẫn không để ý lắm, quay đầu lại nói với Đại Lưu: "Sắp xếp vài người chú ý đến con thuyền này, nếu phát hiện bọn họ có bất thường thì lập tức báo cho ta luôn."
"Vâng!" Đại Lưu cũng lập tức trở nên nghiêm túc, quay người lại đi sắp xếp nhân lực.
Nhưng tối hôm đó, con thuyền này đã dừng lại đậu ở bến †àu và bắt đầu dỡ hàng rồi rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau.
"Có thể là do ta nghĩ nhiều rồi." Bắc Thiên Tâm hơi xấu hổ khi biết được tin này.
"Không sao đâu, ra ngoài cần phải cẩn thận. Nghĩ nhiều còn hơn là bất cẩn mà vấp ngã."
Kim Phi không trách tội cô ấy, ngược lại còn khích lệ nói: "Lần sau nếu phát hiện ra tình huống như thế thì hãy nói cho ta biết."
"Ta biết rồi." Bắc Thiên Tâm cảm thấy ấm áp, gật đầu đồng
Đi theo Kim Phi lâu, dần dần khiến cô ấy có cảm giác như người nhà.
Cô ấy đã mất gia đình từ lâu, cảm giác này khiến cô ấy rất yên tâm.
Mặc dù chiếc thuyền này đã rời đi, nhưng Đại Lưu cũng không dám bất cẩn, mà bắt đầu sắp xếp các nhân viên hộ tống chú ý đến những con thuyền đi ngang qua.
Tuy nhiên, cho đến khi đến gần doanh trại thủy quân Đông Hải, họ vẫn không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Khi còn cách doanh trại thủy quân khoảng ba dặm, một chiếc thuyền thủy quân nhanh chóng tiến đến chào đón họ.
Đứng trên boong thuyền là tướng quân thủy quân Trịnh Trì Viễn.
Các thủy thủ trên tàu vẫy cờ báo hiệu lên tàu.
Phát triển ở Đông Hải đòi hỏi phải giao thiệp với thủy quân nên Kim Phi đã sắp xếp nhân viên hộ tống thả thang xuống.
Sau khi xin chỉ thị của Kim Phi, lúc hai con thuyền song song nhau, Đại Lưu đã thả thang.
"Kim tiên sinh... Không, bây giờ nên gọi là Quốc sư đại nhân rồi!"
Ngay khi Trịnh Trì Viễn lên thuyền, anh ta đã chắp tay với Kim Phi và thực hiện động tác chào thủy quân trang trọng.
"Trịnh đại nhân, không cần đa lễ, Quốc sư chỉ là một chức
quan hư danh thôi." Kim Phi mỉm cười xua tay.
"Quốc sư đại nhân thật khiêm tốn, bạn bè ở kinh thành đã viết thư cho ta kể về trận chiến ở sông Hoàng Hà, lúc đó ta thực sự rất xúc động!"
Trịnh Trì Viễn nói với vẻ ngưỡng mộ: "Mấy ngàn nhân viên hộ tống đã đánh bại mấy chục ngàn ky binh Đông Man, tiên sinh không hổ là chiến thần của Đại Khang tal"
Nghe thấy hai chữ "chiến thần", mí mắt Kim Phi khẽ giật, xua tay cười nói.
"Lần trước từ biệt, ta còn tưởng rằng sẽ rất lâu mới có thể gặp lại Quốc sư đại nhân, nhưng không ngờ gặp lại sớm như vậy."
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi dường như không muốn nói về chuyện triều đình nên chủ động chuyển chủ đề.
Ở thời đại phong kiến, giao thông còn lạc hậu, khoảng cách từ Xuyên Thục đến Đông Hải xa hàng nghìn dặm, với khoảng cách xa như vậy, rất nhiều người một khi tạm biệt nhau, có thể cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa.
"Không còn cách nào khác, cách đây không lâu, người của †a đã xảy ra chuyện ở đây, ta phải đến xem thử xem."
Kim Phi nói xong, liếc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Những cung nỏ hạng nặng và máy băn đá đồng ý bán cho Trịnh Trì Viễn lúc trước đều đã được giao hết trong mấy tháng gần đây.
Kết quả vẫn còn cướp biển dám xông vào bến tàu cướp của giết người, Kim Phi cũng hơi thất vọng với Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Mấy ngày trước khi biết Kim Phi sẽ đến, anh ta đoán tám mươi phần trăm là vì chuyện này, quả nhiên là đã đoán đúng.