Boong tàu đối diện đều là nhân viên hộ tống đang ngủ say, Đại Lưu và đám cướp biển gây ra tiếng động lớn như vậy, nhưng bên đó lại không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đều đã rơi vào bẫy.
Cả hai con tàu đều được nhân viên hộ tống cải tạo lại, không chỉ được trang bị các loại vũ khí như máy bắn đá, cung nỏ hạng nặng, mà mỗi con thuyền còn được trang bị ba khinh khí cầu và mấy rương lựu đạn.
Nếu mấy thứ này rơi vào trong tay bọn cướp biển thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Cho nên Đại Lưu đã âm thầm quyết định, nếu đến lúc bất đắc dĩ thì anh ta sẽ đánh chìm chiếc thuyền còn lại.
Tuy rằng như vậy rất tàn nhãn, nhưng vẫn tốt hơn là rơi vào tay bọn cướp biển!
Tuy nhiên, trong lòng Đại Lưu vẫn ôm ấp chút may mắn, bởi vì cướp biển và thổ phỉ đều có bản chất giống nhau, đều là hạng người tham sống sợ chết.
Đợt tấn công vừa rồi của anh ta quá gay gắt khiến bọn cướp biển sợ hãi không dám tiến về phía trước.
Nếu có thể dọa đối phương bỏ chạy, đợi thuốc hết tác dụng thì mọi việc sẽ dễ dàng.
Đại Lưu nhìn chằm chằm đội cướp biển đối diện, chờ đợi vận mệnh phán quyết.
Hạm đội cướp biển.
Trên con tàu lớn ở giữa, một gã đàn ông phương Tây to lớn bị mất một tai, đeo bịt mắt trái, đang tức muốn hộc máu, đập chiếc cốc trên tay xuống đất.
Sau đó gã trừng mắt nhìn hai người đàn ông trung niên Đại Khang đối diện, quát lên bằng thứ tiếng Hoa Hạ bập bẹ: “Tiết tiên sinh, Quách tiên sinh, không phải đã bảo mọi người trên thuyền đối diện đều bị hôn mê sao? Bây giờ là sao?”
Hai người đàn ông trung niên Đại Khang liếc nhau, cũng nhìn thấy sự nghỉ hoặc trong mắt người kia.
Bọn họ đều là mưu sĩ trong nhà quyền quý, cũng người phụ trách trực tiếp hành động ở biển Đông Hải lần này.
Với quyền thế và năng lực hiện giờ của Kim Phi, đám quyền quý cực kỳ rõ ràng ý nghĩa của việc đối đầu với Kim Phi.
Nếu không thành công, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có một đường chết.
Cho nên giống như suy đoán trước đây của Kim Phi, hành động lần này không phải là tác động của chỉ một nhà quyền quý, mà là rất nhiều quyền quý liên hợp lại, tập hợp mưu sĩ đứng đầu của mỗi nhà cùng hợp sức vạch ra kế hoạch hành động.
Mỗi một mưu sĩ đều xứng danh đa mưu túc trí, nhiêu mưu sĩ tụ tập như vậy có thể bổ sung thiếu sót lẫn nhau, kế hoạch vạch ra có thể nói là hoàn hảo.
Không riêng con thuyền của Kim Phi, mà con thuyền khác, bao gồm cả tàu của nhân viên hộ tống đóng trên đảo Tiêu Lâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của đám mưu sĩ.
Thực tế là nhân viên hộ tống thay phiên ăn cơm, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu ăn cuối cùng.
Nhưng để khiến tất cả mọi người trúng chiêu, gã chạy vặt và đầu bếp đã dựa theo kế hoạch của đám mưu sĩ, bảo đầu bếp đun một nồi nước sôi, thêm một chén trà lạnh cho nhóm ăn cơm thứ hai mỗi người một chén.
Đầu bếp là người quen ở làng Tây Hà, không một nhân viên hộ tống nào nghi ngờ hắn, lúc này đang là ngày hè nóng bức, rất dễ khát nước, tất cả mọi người đều uống, bao gồm nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ trên khinh khí cầu và những người ở lại trên đảo.
Hơn nữa đầu bếp bỏ thuốc trong trà lạnh có tác dụng mạnh hơn rất nhiều, xác nhận nhân viên hộ tống đều đã gục hết, gã chạy vặt mới truyền tin cho bọn cướp biển.
“Theo lý mà nói, tất cả mọi người trên thuyền hẳn là đều bị đánh gục rồi chứ?”
Mưu sĩ họ Tiết nói thầm: “Chẳng lẽ Giáp Lục thất thủ rồi?”
Rất nhiều mật thám đều không có tên, chỉ có danh hiệu. Giáp Lục chính là danh hiệu của gã chạy vặt.