Hai người Đường Tiểu Bắc rõ ràng không giỏi sử dụng công cụ tạo lửa trên thuyền. Dù đã ném rất nhiều que diêm nhưng họ vẫn chưa đốt được củi thành công.
"Đốt củi bằng diêm khó quá đi."
Kim Phi lấy ra một túi nước từ trong hộp nhỏ chứa gỗ: "Dầu lửa này, đổ một chút dầu vào gỗ là được."
"Có dầu lửa sao chàng không nói sớm? Hại ta với Thiên Tâm tỷ tỷ thổi cả nửa ngày!"
Đường Tiểu Bắc tức giận, liếc mắt nhìn Kim Phi.
"Muội đâu có hỏi." Kim Phi mở nút túi nước, đổ một chút lên gỗ.
Có dầu lửa, gỗ rất nhanh đã cháy hừng hực.
Kim Phi bỏ thêm hai cục than vào lò nhỏ, sau đó đặt nồi nhỏ lên đó.
Mấy ngày tiếp theo, ba người Kim Phi chia thành ba ca thay phiên gác đêm, thấy gió đông thổi thì căng buồm, phát hiện gió thổi hướng khác thì thu buồm lại.
Nhưng dường như ông trời đang muốn đối nghịch với y, liên tục mấy ngày chỉ có gió nam hoặc gió tây nam, rất ít gió đông.
Đám người Kim Phi trôi dạt trên biển mấy ngày, không những không đến gần bờ mà ngược lại còn xa bờ hơn.
Đảo Tiêu Lâm.
Hai mưu sĩ đã sắp xếp bọn cướp biển và thủy thủ vừa tìm kiếm vùng biển xung quanh vừa trục vớt xác thuyền chìm.
Lúc này Kim Phi đã trôi dạt xa gần trăm dặm, bọn họ hoàn toàn không tìm được.
3
Việc trục vớt xác thuyền bị chìm cũng không suôn sẻ lắm, hàng chục tên cướp biển và thủy thủ bị chết đuối, không mò được đồ gì có ích cả.
"Quách tiên sinh, chúng ta có nên sớm báo cáo cấp trên không?" Tiết tiên sinh hỏi.
"Được!" Quách tiên sinh gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc, hai con chim bồ câu đưa thư bay ra khỏi thuyền và bay về phía tây.
Đối với thuyền đội mà nói phải mất nhiều ngày mới có thể cập bờ đảo Tiêu Lâm. Tuy nhiên, đối với đàn bồ câu, chỉ nửa buổi sáng chúng đã bay tới bờ biển phía đông và đậu xuống nhà một địa chủ.
"Lão gia, có tin từ phía biển!"
Một quản gia nhận lấy tờ giấy và chạy như bay đến thư phòng của địa chủ.
"Nhanh, đưa ta xeml” Địa chủ nhận lấy tờ giấy và đọc nhanh.
Sau một lát, ông ta lẩm bẩm: "Quá tốt, tên sao chổi Kim Phi cuối cùng cũng chết rồi!"
Sau khi tìm kiếm nhiều ngày như vậy mà không tìm thấy Kim Phi, Quách tiên sinh và Tiết tiên sinh ngầm cho răng Kim Phi đã chết.
Họ thậm chí còn vớt một xác chết dị dạng từ dưới biển lên để mạo danh Kim Phi.
Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ bắt sống Kim Phi để nhờ y giúp chế tạo vũ khí, nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ "chết phải thấy xác".
Các chính sách mới của Kim Phi và Cửu công chúa được người dân ủng hộ rất nhiều, nhưng lại làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của tầng lớp quyền quý và tầng lớp địa chủ giàu có.
Cho nên, dân chúng ủng hộ Kim Phi và Cửu công chúa bao nhiêu thì bọn quyền quý và địa chủ lại ghét bọn họ đến bấy nhiêu.
Dưới sự lãnh đạo của một số quyền quý ở kinh thành, các gia đình giàu có từ khắp nơi trên đất nước đã cấu kết và cùng nhau giăng một tấm lưới khổng lồ để gài bẫy Kim Phi.
Trên thực tế, theo kế hoạch của tầng lớp quyền quý, họ không có ý định hành động sớm như vậy.
Nhưng khi biết được Trần Cát muốn phong Kim Phi làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, chỉ huy lực lượng quân sự của cả nước, tầng lớp quyền quý đã hoàn toàn hoảng sợ.
Dù ở thời đại nào, sức mạnh quân sự đều trực tiếp quyết định tầm ảnh hưởng của mỗi người.
Trong làng, gia đình nào có nhiều anh em hơn, năm đấm mạnh hơn thì có nhiều tiếng nói hơn, nguyên tắc tương tự cũng được áp dụng ở triều đình.
Trước đó, Kim Phi đã đề xuất chính sách cắt binh giảm quan, giải tán một số quân đội yếu hơn để giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốc gia.
Những đội quân này đều là quân tư nhân của tầng lớp quyền quý, họ cũng là người đòi tiền ngân khố quốc gia, để giúp cuộc sống con cháu đời sau không lo gì cả.
Đương nhiên, tầng lớp quyền quý sẽ phản đối việc cắt binh giảm quan.
Nhưng thực lực của Kim Phi quá mạnh, thái độ cũng rất kiên quyết, tất cả tấu chương phản đối đều bị Cửu công chúa giữ lại.
Khi đó, tầng lớp quyền quý không còn lựa chọn nào khác. ngoài việc bät đầu kế hoạch của mình trước thời hạn.
“Mau chuẩn bị bút mực, gửi thư cho Từ đại nhân thông báo tin vui này!”