Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 1702: sau này sẽ làm phiền tỷ lắm đây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vũ Dương, cơ thể của muội bây giờ không thích hợp đi lại đâu.”

Quan Hạ Nhi đỡ Cửu công chúa: “Đã về rồi thì đừng ra goài nữa, hiểu chưa?”

“Nghe tỷ vậy, lần này ta sẽ không ra ngoài nữa cho đến khi đứa bé được sinh ra.”

Cửu công chúa nói tiếp: “Sau này sẽ làm phiền tỷ lắm đây.”

“Vũ Dương, muội nói thế khách sáo quá rồi, đương gia không ở đây, có việc gì thì nói Thấm Nhi tới tìm ta.”

Quan Hạ Nhi nói.

Dù sao cũng là phụ nữ thời phong kiến, Kim Phi có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Quan Hạ Nhi.

Khi biết Cửu công chúa có thai, trong lòng Quan Hạ Nhi cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng sau một thời gian dài, Cửu công chúa vẫn luôn kính trọng cô, lúc này Quan Hạ Nhi cũng nghĩ thoáng hơn.

“Vũ Dương, bên đập Đô Giang thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi vừa đi vừa hỏi.

Tuy rằng cô không hiểu về thủy lợi lắm, nhưng cô từng nghe Kim Phi nói về tầm quan trọng của đập Đô Giang nên cũng chú ý tới nó.

“Tổng thể công trình đang được tiến hành rất thuận lợi, dựa theo kế hoạch thì cửa cống bây giờ hẳn là đã được thông nước.”

Cửu công chúa lại tiếc nuối nói tiếp: “Chỉ là gần công trường xuất hiện bệnh sốt rét, mẫu phi lại giục ta rời đi nên không thể tận mắt chứng kiến chuyện này.”

“Nương nương làm vậy là đúng rồi đấy. Bây giờ điện hạ đâu chỉ có một mình, trong bụng còn có một sinh mạng khác. nữa đấy”

Quan Hạ Nhi nói: “Ta nghe Ngụy sinh nói bệnh sốt rét này rất đáng sợ, công trường nhiều người như thế, mọi người không sao chứ?”

“Các quân y ở đó đã phong tỏa công trường kia ngay khi phát hiện sốt rét, nên chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.”

Cửu công chúa nói tiếp: “Trước khi ta rời đi, nghe nói Chu Cẩm đã qua đó rồi, yên tâm đi.”

“Gần đây Cẩm Nhi cũng thật vất vả, một tiểu cô nương mà. suốt ngày đi lại như thế, giống như mấy cậu con trai, không biết sau này có gả đi được không?”

Điều kiện vệ sinh của Đại Khang vẫn còn lạc hậu, gần như hầu hết dân chúng đều không có khái niệm khử trùng, nên mùa hè nào cũng là thời điểm phát triển cao trào của các vấn đề vệ sinh, như tiêu chảy.

Vì muốn thay đổi tình trạng này nên Kim Phi đã biên soạn cả một cuốn sổ tay y học cơ bản, làm môn học bắt buộc của quân y.

Sau gần một năm đào tạo, nhóm quân y đầu tiên và thứ hai đã tốt nghiệp, thành lập các y quán Kim Xuyên khắp nơi trên Quảng Nguyên, không những khám bệnh cho dân chúng mà còn truyền bá kiến thức y học cơ bản cho mọi người.

Chu Cẩm là đệ tử của Kim Phi, cũng là người phụ trách mảng này. Mấy tháng nay cô ấy vẫn bôn ba khäp nơi, người vừa đen vừa gầy gò, hôm trước có đi ngang qua làng Tây Hà một chuyến mà Quan Hạ Nhi suýt không nhận ra.

“Hạ Nhi à, tỷ yên tâm đi, là Cầm Nhi chẳng thèm gả cho người ta ấy. Ta nghe số người muốn cưới Cẩm Nhi có thể xếp. hàng dài từ đây tới tận Trường Xà Câu luôn rồi.”

“Được bao nhiêu người thật lòng chứ, phần lớn đều vì đương gia mới tới thôi.” Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia không có thời gian để quan

tâm, Cẩm Nhi không chọn bừa là được.”

“Tỷ cứ yên tâm đi, Cẩm Nhi cũng nhanh nhẹn lắm, hơn nữa còn có Ngụy tiên sinh kiểm định, chắc chắn Cẩm Nhi không phải chịu thiệt đâu.”

“Đương gia làm sư phụ mà còn không băng Ngụy tiên sinh.”

Quan Hạ Nhi phàn nàn.

Khi nhận Chu Cẩm, Kim Phi chỉ dạy bảo một thời gian, sau đó ném cho cô ấy một chồng sách rồi mặc kệ.

Nếu như Ngụy Vô Nhai mà không tới, không biết Chu Cẩm sẽ học thành bộ dạng gì.

“Phu quân từng nói, việc chuyên môn gì thì phải để cho. người có chuyên môn làm, việc của phu quân là tìm những người có chuyên môn này.”

Cửu công chúa cười hỏi: “Đúng rồi, gần đây tỷ có nhận được thư của phu quân không?”

Đã lâu rồi cô ấy không nhận được thư của Kim Phi nên hơi lo lắng.

Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, bồ câu đưa thư ở Đông Hải có tới một nửa là sinh trưởng ở làng Tây Hà này, nên mối liên hệ giữa Đông Hải và làng Tây Hà là chặt chế nhất.

“Đã lâu rồi ta cũng không nhận được.” Quan Hạ Nhi đáp: “Trong bức thư lần trước, đương gia có viết rắng đang đi trên biển, e là không có thời gian viết thư”

“Ra là vậy." Cửu công chúa gật đầu.

Hai người vừa khoác tay nhau vừa trò chuyện, người không biết nhìn vào còn tưởng là hai tỷ muội ruột.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio