Giáo úy cấm quân vẫn giữ mình ở tư thế thấp nhất, Tào Đông cảm thấy yêu cầu của người này cũng hợp lý, định gật đầu thì Lạc Lan thở hồng hộc chạy tới.
“Tào đại ca, bọn họ tới đây làm gì vậy?”
“Vị này nói nhà kho trong cung phát nổ, có cung nữ nói là do Trương Hàng làm...”
Tào Đông lặp lại lời giáo úy với nói: “Cho nên vị này muốn vào lục soát một chút.”
“Không được!” Lạc Lan phản đối ngay lập tức.
“Lạc Lan cô nương, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Giáo úy cấm quân nói: “Ta mong Lạc Lan cô nương phối hợp một chút, chúng ta chỉ vào trong đi ngang qua chút là được”
“Không được!" Lạc Lan vẫn läc đầu không chút do dự.
“Lạc Lan cô nương, giám sát kinh thành là trách nhiệm của cấm quân chúng ta. Vì nể mặt Quốc sư đại nhân và Cửu công chúa nên chúng ta mới nói chuyện được như thế này, Lạc Lan cô nương không nên rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt!”
Giáo úy nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lạc Lan thì đanh giọng lại: “Một cái tiêu cục các ngươi thì tính là gì, đến cả dinh thự của quốc sư chúng ta cũng dám vào lục soát!”
“Vị đại nhân này, nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng luôn!”
Lạc Lan chỉ vào lá cờ trước cửa tiêu cục: “Mặc dù bọn ta chỉ là một tiêu cục, nhưng nhờ đại nhân nhìn kỹ lá cờ này rồi nói tiếp.”
Ngày trước, Trương Lương dẫn nhân viên hộ tống đẩy lùi cả một đại quân Đông Man, Trần Cát vui mừng tới nỗi, không chỉ tự mình đề một tầm biển cho tiêu cục Trấn Viễn, mà còn ban thưởng một lá cờ cho quân Giáp Đảng.
Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn tự chịu trách nhiệm cho lời lỗ, không cần quân lương của triều đình, cũng không thuộc sự quản lý của triều đình, nhưng nói đúng ra, tiêu cục Trấn Viễn vẫn là một quân đội chính quy được Hoàng đế công nhận, nên mới treo cờ ở ngoài cửa.
Theo quy củ, cấm quân đúng là có quyền khám xét phủ đệ của các vương công đại thần, nhưng không thể trực lục soát tiêu cục Trấn Viễn.
“Lạc Lan cô nương kiên quyết không hợp tác à?”
Giáo úy cấm quân híp mắt lại, hỏi.
“Không phải là không phối hợp, mà là do công văn của các người không đầy đủ. Muốn lục soát thì đưa thánh chỉ của bệ hạ tới đây!” Lạc Lan nói, không kiêu ngạo không hống hách.
“Tào tiểu đoàn trưởng, ngươi thấy thế nào?”
Giáo úy cấm quân thấy không thể lay chuyển được Lạc. Lan nên quay sang phía Tào Đông.
“Ta thấy Lạc Lan cô nương nói đúng đấy, ngươi cũng thông cảm cho chúng ta một chút, về bổ sung thêm vào công văn rồi hãng tới, nếu không tiên sinh về, ta nhất định sẽ phải chịu phạt.”
Tào Đông nhìn Lạc Lan thật lâu, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Anh ta không biết vì sao Lạc Lan lại phản đối dữ dội như vậy, nhưng vẫn quyết định tin tưởng cô ấy.
“Tào tiểu đoàn trưởng, ngươi ngăn cản bọn ta vào lục soát bằng mọi cách như thế này, chẳng lẽ ngươi thật sự đang che giấu Trương Hàng sao?”
Giáo úy thấy cả Tào Đông cũng không nhượng bộ thì lập tức vụ khống anh ta.
“Vị đại nhân này, xin ngài ăn nói cẩn thận một chút!”
Sắc mặt Tào Đông trở nên khó coi.
“Hừ, để xem!"