Thật ra người ở làng Tây Hà bị các quyền quý xúi giục cũng không phải chỉ có một mình Ngụy Lão Tam, còn có những dân làng khác cũng bị mật thám của quyền quý tha hóa, chỉ là phần lớn bọn họ là người bình thường, không được tiếp xúc với những bí mật quan trọng.
Nhưng mật thám cũng không bỏ qua bọn họ, mỗi tháng sẽ âm thầm đưa cho họ một ít tiền.
Các sản nghiệp dưới quyền của Kim Phi cũng phát triển rất nhanh, lỡ như một ngày nào đó có người cũng giống Ngụy Lão Tam, được Kim Phi trọng dụng thì sao?
Làng Tây Hà mặc dù bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng vẫn có người do thám dùng ám hiệu liên lạc với kẻ phản bội trong thôn.
Qua lời thừa nhận của kẻ phản bội, Ngụy Lão Tam đúng là đã bỏ trốn, Quan Hạ Nhi vì thế mà nổi trận lôi đình, không chỉ cả đêm phái ra số lượng lớn nhân viên hộ tống phong tỏa tất cả giao lộ chính của Kim Xuyên, còn lên đường đi huyện phủ lúc trời còn chưa sáng, yêu cầu huyện lệnh của Kim Xuyên điều động phủ binh trợ giúp.
ứ hoàng tử cũng đã tước đoạt tất cả tước vị và chức quan của Kim Phi, nhưng lại không tước đoạt chức Quận chúa của Quan Hạ Nhi, cũng không biết là quên, hay là cảm thấy không cần thiết.
Lúc này Tứ hoàng tử mới vừa đoạt vị, tin tức của triều đình vẫn chưa truyền tới Kim Xuyên, với sức ảnh hưởng của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đích thân tìm đến cửa, huyện lệnh đâu dám nói nửa chữ không, ngoan ngoãn phái phủ binh đi phối hợp với nhân viên hộ tống.
Trong vòng chưa đầy một ngày ngắn ngủi, các con đường lớn nhỏ xung quanh huyện Kim Xuyên đều bị nhân viên hộ tống và phủ binh phong tỏa.
Đội Chung Minh còn huy động vô số người dân, triển khai một cuộc tìm kiếm quy mô lớn ở khắp huyện.
Tiếc là Ngụy Lão Tam đã bị đưa ra khỏi Kim Xuyên từ lâu, việc tìm kiếm kéo dài đã mấy ngày, cũng không thu hoạch được gì.
Quan Hạ Nhi sốt sảng, quyền quý nhận được tin cũng nóng lòng, huy động tất cả các mối quan hệ có thể dùng được để âm thầm điều tra.
Tiếc là cũng không điều tra được gì.
Ngụy Lão Tam giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, biến mất không dấu vết.
"Phu nhân, đã có kết quả của lần tìm kiếm thứ hai rồi, không tìm được gì cả."
Tiểu Ngọc tìm đến Quan Hạ Nhi: "Tiếp theo phải làm thế nào, còn tiếp tục tìm kiếm không?"
"Việc này cũng qua mấy ngày rồi, Ngụy Lão Tam e là đã rời khỏi Kim Xuyên từ lâu, không cần tiếp tục tìm kiếm nữa."
Quan Hạ Nhi xoa lông mày nói: "Để người dân làm việc họ cần làm đi, bảo đội một phối hợp với đội hai của các ngươi, mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục tìm kiếm!"
Đội một Chung Minh phụ trách việc đối ngoại, vốn do Trương Lương và Hàn Phong phụ trách, nhưng Hàn Phong vẫn chưa trở lại từ Đông Hải, tạm thời cũng do Tiểu Ngọc lãnh đạo.
"Vâng!" Tiểu Ngọc gật đầu, quay người lui ra.
Quan Hạ Nhi đưa Tiểu Ngọc ra khỏi thư phòng, bản thân thì đến hậu viện.
Vì lý do an toàn, tối ngày hôm qua Quan Hạ Nhi đã phái người đưa Cửu công chúa và Khánh phi đến hậu viện.
Vào hậu viện, đúng lúc thấy Châu Nhi bưng một cái khay. đi ra từ phòng của Cửu công chúa.
Quan Hạ Nhi thấy thức ăn trên khay đều chưa được động vào chút nào, cau mày hỏi: "Vũ Dương vẫn không chịu ăn cơm sao?"
Cửu công chúa nửa đêm hôm qua đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn không chịu ăn cơm.
Nếu không phải cô ấy có hỏi thăm tình hình trong làng, Châu Nhi sẽ tưởng cô ấy cũng phát điên giống như Quan Hạ Nhi lúc trước.
"Không chịu ăn." Châu Nhi lắc đầu trả lời. "Vậy cô ấy có nói gì không?" Quan Hạ Nhi lại hỏi.
"Buổi sáng có hỏi đã bắt được Ngụy Lão Tam chưa, lại hỏi tình hình của Thấm Nhi, những thứ khác thì không nói gì:
"Thấm Nhi sao rồi?"
"Nguy tiên sinh nói giữ được tính mạng, nhưng vẫn chưa tỉnh”
"Vậy ngươi đi chăm sóc Thấm Nhi đi, ta đến thăm Vũ Dương."
Quan Hạ Nhi sờ chiếc bát sứ trên khay, thấy vẫn còn nóng, bèn nhận lấy khay đi vào phòng.
Trong phòng, Cửu công chúa năm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chăm chằm vào mái nhà.
Khánh phi ngồi một bên, hai mắt sưng lên như hai trái táo tàu.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi, nam nhân của bà ấy đã bị người ta giết, con gái cũng sảy thai, Khánh phi khóc đến khô cả mắt, không còn khí thế như lúc mới đến làng Tây Hà, cả người cũng gầy đi rất nhiều.
Thấy Quan Hạ Nhi bưng khay trong tay, mắt Khánh phi lại đỏ hoe: "Hạ Nhi à, ngươi mau khuyên nhủ Văn Nhi đi, con bé chảy nhiều máu như vậy, không ăn cơm sao được chứ!"
"Vũ Dương, nương nương nói đúng, muội chảy nhiều máu như vậy, không ăn cơm không được."
Quan Hạ Nhi bưng bát cháo gà trên khay lên: "Coi như là vì nương nương và ta, muội ít nhiều gì cũng ăn mấy miếng đi."
"Tỷ tỷ, ta thật sự không ăn nổi." Cửu công chúa läc đầu: "Có tin gì của Ngụy Lão Tam chưa?"