“Là Lưu Kỳ của tiểu đoàn 2 đại đội 4, đại đội phó là Ngưu Bôn” Trịnh Phương đáp.
“Ngưu Bôn cũng đi sao?” Quan Hạ Nhi nhíu mày hỏi.
Kể từ khi Thấm Nhi bị thương, Ngưu Bôn vẫn luôn bên cạnh cô ấy.
Chiều hôm trước, Thấm Nhi mới tỉnh lại, Quan Hạ Nhi không hiểu tại sao Ngưu Bôn lại đi báo danh.
“Đêm qua ta có họp với các đại đội trưởng và trung đoàn trưởng để bàn về việc này, tên này nghe nói chuyện đi bät Ngụy Lão Tam thì nhất quyết phải đòi đi, còn suýt đánh nhau với Hắc Sơn, chắc là bị Thấm Nhi kích thích.”
Ngưu Bôn và Thấm Nhi liếc mắt đưa tình cũng không phải mới một hai ngày gần đây, Kim Phi cũng rất vui vẻ để Thấm Nhi ở lại làng, sau khi từ kinh thành trở về, y còn sắp xếp cho. trưởng làng đi tìm Cửu công chúa cầu hôn cho Ngưu Bôn.
Cửu công chúa đồng ý, chờ cô ấy sinh xong sẽ cho Ngưu. Bôn và Thấm Nhi thành thân.
Đối với người trong làng, sau khi cầu hôn, Thấm Nhi đã là người của Ngưu Bôn, nên khi thấy hai người, bọn họ luôn trêu chọc.
Ban đầu Thấm Nhi hơi ngại, nhưng lâu dần cũng thành thói quen, đôi khi bên Cửu công chúa có đồ ăn ngon, cô ấy sẽ cất một ít để đưa sang bên nhà ở tập thể của Ngưu Bồn.
Nhưng sau lần bị thương này, khi tỉnh dậy, Thấm Nhi lại đề nghị từ hôn.
Đương nhiên Ngưu Bôn không hề muốn, dù anh ta có nói gì, hứa như thế nào, Thấm Nhi đều mặc kệ, cuối cùng còn bảo Châu Nhi đuổi anh ta ra ngoài.
Ngưu Bôn kìm nén sự tức giận không có chỗ phát tiết này lại, sau khi biết chuyện Ngụy Lão Tam thì đi tìm đại đội trưởng của mình để đăng ký.
Thật ra Trịnh Phương định phái một đại đội khác đi, nhưng Ngưu Bôn rất kiên quyết, còn suýt trở mặt với một đại đội trưởng khác.
Trịnh Phương không biết làm thế nào, đành để hai đại đội trưởng của hai đại đội bốc thăm, cuối cùng đại đội trưởng của Ngưu Bôn bắt được thăm có nhiệm vụ.
“Thấm Nhi bị thương khá nặng, có lẽ cô ấy nghĩ không thông, cho Ngưu Bôn ra ngoài cũng được, để hai người đó bình tĩnh lại một chút.”
Quan Hạ Nhi gật đầu.
Lần này, Thấm Nhi không chỉ bị hủy hoại dung nhan, mà đùi còn bị trúng vài nhát đao, sau khi tỉnh lại, chân trái vẫn luôn tê và đau, Ngụy Vô Nhai nói cho dù sau này có chữa khỏi, cũng có thể để lại di chứng.
Thấm Nhi sợ liên lụy tới Ngưu Bôn, lúc ấy mới đề nghị từ hôn.
Ngưu Bôn hiểu Thấm Nhi, nên không đồng ý. Sau bữa sáng, đội ngũ khởi hành.
Tất cả mọi người đều một người cưỡi ba con ngựa, đi với tốc độ nhanh nhất.
Vì sợ trên đường có mai phục nên Ngưu Bôn phái ba đợt trinh sát ở phía trước.
Nhưng bọn họ đi tới biên giới Hi Châu vẫn không gặp chỗ mai phục nào.
Gián điệp của Cửu công chúa ở Hi Châu đã nhận được lệnh từ lâu, thành công tụ hội với mấy người Ngưu Bôn.
“Hiện tại Ngụy Lão Tam đang ở đâu?” Đại đội trưởng Lưu Kỳ hỏi.
“Sắp tới biên giới của Đảng Hạng rồi.” Tai mắt ngầm trả lời. “Quả nhiên, chúng đang hướng về Đảng Hạng” Lưu Kỳ hỏi:
“Bọn chúng còn cách Đảng Hạng bao xa? Đi về phía doanh trại biên giới của Đảng Hạng hay thành Lương Tử?”
Thành Lương Tử là thành trì của Đảng Hạng gần với biên giới của Đại Khang nhất, nằm ở phía bắc Hi Châu, mà doanh trại biên giới Đảng Hạng lại năm ở phía Tây Bắc của thành Hi Châu.
“Chúng đi về phía doanh trại biên giới Đảng Hạng” Tai mắt ngầm trả lời: “Dựa theo tốc độ của chúng, nhanh thì có thể ba ngày nữa sẽ tới nơi.”
“Chúng ta muốn tới đó thì cần bao lâu?”
“Các vị đều là một người cưỡi ba ngựa, nếu dốc hết sức thì khoảng hai ngày rưỡi là tới.”
Tai mắt ngầm lại nói tiếp: “Nhưng nói như vậy, chúng ta cần phải đi vào lãnh thổ của Đảng Hạng, các doanh trại của Đảng Hạng cách đó cũng không xa, nếu người Đảng Hạng phái viện trợ tới, chỉ sợ chúng ta khó mà thoát được!”
“Chuyện này đúng là phiền phức thật..” Lưu Kỳ quay sang nhìn Ngưu Bồn: “Lão Ngưu, ngươi thấy thế nào?”
Ngưu Bôn cũng không nói muốn đánh thẳng tới doanh trại Đảng Hạng, anh ta suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Gần đây trăng rất sáng, hay chúng ta đi cả vào ban đêm, cố gắng ngăn chúng trước khi tới Đảng Hạng”