Kế hoạch của Phùng Thánh vừa hợp ý Gada, cho dù thất bại, Thổ Phiên cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào, thế là Gada đã bổ nhiệm Phùng Thánh làm đại sứ Thổ Phiên, thay mặt Gada đến Đảng Hạng và Đông Man để thương lượng.
Trước đó người Đảng Hạng đã thất bại trong tay Kim Phi một lần, lập tức bắt tay với Phùng Thánh.
Nhưng đến Đông Man thì không được thuận lợi như thế.
Đông Man đã chèn ép Đại Khang nhiều năm như vậy, bây giờ không thèm hợp sức với Đảng Hạng và Thổ Phiên, Phùng Thánh ở lại Đông Man hơn hai tháng, vua Đông Man vẫn luôn từ chối hợp tác, mà sau khi tuyết tan, lập tức tổ chức chinh chiến phía nam.
Lúc đó Yakimo còn cười nhạo Phùng Thánh một trận, để ông ta xem cho rõ Đông Man đánh bại thế nào.
Kết quả quân nam chinh của Yakimo khó khăn lảm mới chạy đến kinh thành Đại Khang thì bị Trương Lương đánh bại.
Qua trận chiến lần này, cuối cùng vua Đông Man cũng nhận ra sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, sau đó đồng ý kế hoạch hợp tác.
Phùng tiên sinh cầm quốc thư ký kết của Đông Man và Đảng Hạng về lại Thổ Phiên, cuối cùng Gada cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt khác, tin tưởng vào ông ta, để ông ta phụ trách chuyện này.
Là đối thủ cũ của Kim Phi, Phùng Thánh biết Thổ Phiên muốn vào Trung Nguyên, Kim Phi là cản trở lớn nhất.
Ông ta vẫn chưa lên kế hoạch tiêu diệt Kim Phi thế nào thì đám quyền quý đã phát động cuộc tập kích ở Đông Hải.
Chuyện này như là buồn ngủ gặp chiếu manh với Phùng tiên sinh.
Nhưng ngay khi hợp tác với Đảng Hạng và Đông Man, chuẩn bị tấn công Đại Khang nhân lúc Tứ hoàng tử chưa có chỗ đứng vững chắc, bên Đảng Hạng lại nuốt lời, đơn phương xé bỏ thỏa thuận đã ký với Phùng tiên sinh.
Mặc dù Phùng tiên sinh tức giận nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể phái người đi mua chuộc quan viên cao cấp của Đảng Hạng, điều tra tại sao người Đảng Hạng lại hủy bỏ thỏa thuận.
Mãi đến lúc này, Phùng tiên sinh mới biết người Đảng Hạng không chỉ hợp tác với ông ta mà còn lôi kéo quan hệ với cữu cữu của Tứ hoàng tử cách đây vài tháng.
Người đó đồng ý chỉ cần Đảng Hạng tiêu diệt quân Thiết Lâm của Khánh Hoài giúp ông ta, sau khi Tứ hoàng tử đoạt lấy ngai vị, ông ta sẵn sàng nhường năm thành trì ở Tây Bắc, trong đó có thành Vị Châu cho Đảng Hạng.
Người Đảng Hạng vốn dĩ đã hận Khánh Hoài và quân Thiết Lâm, Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu lại là lối đi quan trọng khi tiến vào Đại Khang, mà mấy lời nói của Phùng tiên sinh chỉ là lời nói suông.
Người Đảng Hạng cũng không phải kẻ ngốc, trước đây họ sẵn sàng hợp tác với Phùng tiên sinh, nhưng đó là một hành động trong lúc không biết làm thế nào, bây giờ đã có đối tượng hợp tác tốt hơn, không cần nghĩ cũng biết họ sẽ chọn bên nào.
'Thế nên người Đảng Hạng không do dự hủy thỏa thuận với Phùng tiên sinh, quay đầu hợp tác với cữu cữu của Tứ hoàng tử.
Sau khi biết được mọi chuyện, dĩ nhiên Phùng tiên sinh sẽ không cam lòng để người Đảng Hạng thành công một mình, thế là lên kế hoạch bät cóc Ngụy Lão Tam.
Sau đó tìm một người có thân hình khá giống Ngụy Lão Tam, trên mông cũng có vết sẹo như thế rồi đưa đến Hi Châu, cố ý để mật báo của quyền quý phát hiện.
Quả nhiên quyền quý biết mình không có khả năng giành người như ông ta nghĩ, lập tức muốn dựa vào thế lực khác để truyền tin tức cho làng Tây Hà.
Phải nói là bản lĩnh gài bẫy người khác của Phùng tiên sinh không hề thua kém mưu sĩ mà quyền quỳ đào tạo.
Ông ta vốn dĩ sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, đã rất thông minh từ nhỏ, lúc mười mấy tuổi, việc làm ăn của cha ông ta thất bại, gia đình tan nát, Phùng tiên sinh cũng trở thành người vô gia cư.
Sức khỏe của ông ta yếu nên không thể cầm đao cướp của nên chỉ có thể sống sót bằng cách dựa vào đầu óc.
Bất cứ lúc nào, sinh tử cũng đều có thể tôi luyện được con người, mặc dù Phùng tiên sinh không có nhiều kiến thức như các mưu sĩ kia nhưng sau một thời gian dài đấu tranh sinh tử, bản lĩnh gài bẫy người khác và nằm rõ lòng người không hề yếu hơn bất kỳ mưu sĩ nào.
Quan Hạ Nhi hận Ngụy Lão Tam đến tận xương tủy, sau khi nhận được tin tức, cô lập tức phái người đến Đảng Hạng giành người.
Đảng Hạng trước giờ vẫn luôn theo dõi Hi Châu sát sao, tiêu cục Trấn Viễn đi cướp người, không thể nào qua được tai mắt của người Đảng Hạng.
Với tính cách của người Đảng Hạng, cho dù tại sao tiêu cục Trấn Viễn vào được ranh giới của Đảng Hạng, họ cũng không thể để cho nhân viên hộ tống rời đi.
Nếu nhóm nhân viên hộ tống này chết ở Đảng Hạng, với tính cách của Quan Hạ Nhị, rất có thể họ sẽ cử tiêu cục Trấn Viễn đi tấn công Đảng Hạng để trả thù.
Thổ Phiên muốn chinh chiến phía đông chắc chản phải đi qua Thục Xuyên.
Nếu tiêu cục Trấn Viễn và người Đảng Hạng đánh nhau, có lẽ cơ hội của Thổ Phiên đến rồi chăng?
Huống gì họ còn có được Ngụy Lão Tam.
Đợi Ngụy Lão Tam làm được khinh khí cầu, thiên hạ này còn ai có thể ngăn được họ.