Một mẻ lưới toàn là cá, nặng chừng hơn hai con lợn, vốn Kim Phi định thu lưới lại nhưng suýt chút nữa đã bị kéo xuống biển.
Dù Bắc Thiên Tâm rất khỏe nhưng thuyền cứu sinh không thể chịu được sức nặng này, suýt chút nữa đã bị lật thuyền.
"Thiên Tâm, đừng kéo mạnh, lỡ làm gãy thuyền cứu sinh thì lại mất nhiều hơn được."
Kim Phi cản Bắc Thiên Tâm lại khi thấy cô ấy muốn dùng sức nhiều hơn: "Không được, bây giờ nhân lúc này chúng ta thả thêm mấy cái lưới, rồi từ từ kéo chúng về."
"Vậy cũng được." Bắc Thiên Tâm gật đầu, buộc lưới đánh cá vào mạn thuyền rồi lại cầm một tấm lưới mới.
Cô ấy đã từng làm ngư dân ở Giang Nam một thời gian, thế nên tư thế quăng lưới của cô ấy còn chuẩn hơn Kim Phi nhiều.
Khi lưới rớt xuống thì lại đầy một mẻ.
Nhiều con cá bị hoảng sợ nhảy thẳng vào thuyền cứu sinh.
Đường Tiểu Bắc vừa giúp thu lưới vừa vui vẻ nói: “Cuối cùng ta cũng không cần câu cá nữa rồi!”
Nhiều cá như vậy, dù bọn họ có ăn tùy thích thế nào thì vẫn ăn được trong một thời gian dài.
Họ mang theo tổng cộng 4 cái lưới đánh cá, khi ngư triều qua đi thì cả 4 cái lưới đều đầy ắp.
Thuyền cứu sinh bị kéo đến nỗi hai bên lắc lư qua lại.
Cũng may ở đây cách đảo nhỏ không xa, Kim Phi ôm cái phao đầy cá có sức nặng như một con lợn bơi tới đảo nhỏ, sau đó dùng dây mây làm thành dây thừng, kéo thuyền cứu sinh vào bờ.
"Tướng công, nhiều cá quá, ao cá của chúng ta không thể chứa hết đống này!"
Đường Tiểu Bắc gãi đầu nói.
Vốn lúc đầu ao cá là để nuôi mấy con cá không ăn hết, nên chỉ có mấy chục mét vuông, bây giờ một lúc đổ vào nhiều cá như vậy, làm sao có thể chứa hết được?
Cô ấy thực sự không ngờ là sẽ có một ngày mình phải lo. lằng vì ao cá quá nhỏ.
“Chúng ta buộc lưới cá ở đây trước rồi đào thêm một cái ao cá?”
Bắc Thiên Tâm gợi ý nói.
“Để nuôi nhiều cá như vậy, ít nhất cũng phải có mấy mẫu ao cá, đào xong thì tới lúc nào đây?"
Lòng Kim Phi vui mừng, khi nhìn thấy lưới đánh cá không ngừng tung lên.
Mùa thu đã đến, chẳng bao lâu nữa là sẽ có thể làm món cá khô.
Nhiều cá như vậy có thể làm thành cá khô, cũng đủ cho ba người ăn rất lâu.
Giờ cách lúc lên đường lại gần thêm một bước.
“Nếu không đào ao cá thì làm sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Trong nhà còn có một số lưới đánh cá không dùng đến, chúng ta phơi một vòng bên bãi đá kia là được rồi?" Kim Phi trả lời.
"Đó cũng là một giải pháp."
Bắc Thiên Tâm gật đầu, đang định quay lại lấy đồ, bỗng cô ấy nheo mắt lại nhìn qua hướng ngư triều vừa xuất hiện.
"Sao vậy?" Đường Tiểu Bắc thấy vẻ mặt Bäc Thiên Tâm không đúng: "Dù có còn ngư triều, chúng ta cũng không thể bắt vì nuôi không nổi!"
"Không phải cá!" Bắc Thiên Tâm chỉ vào phương xa nói: "Hai người nhìn xem, bên kia có thuyền phải không?"
"Có thuyền hả?" Kim Phi nheo mắt nhìn về phía chân trời, quả nhiên nhìn thấy một chấm đen nhỏ.