“Đứa bé... Không còn nữa...”
Hai mắt Kim Phi đỏ bừng, mặt đầy vẻ khó tin tự lẩm bẩm với mình: “Ngụy Lão Tam...”
Ở trên đảo mấy tháng, y đã nghĩ rất nhiều, cũng đoán quyền quý có thể đã thu mua đầu bếp, cũng có thể thu mua người khác, thậm chí trong lòng Kim Phi còn coi nhiều người trong làng thành mục tiêu.
Nhưng y chưa từng nghi ngờ Ngụy Lão Tam. Biểu hiện bình thường của Ngụy Lão Tam quá thành thật.
Chính vì vậy, Kim Phi mới giao kĩ thuật chế tạo vải chống cháy cho ông ta, cũng đối đãi với ông ta như học trò, lúc đó Đường Đông Đông còn khuyên y, trưởng làng cũng vờ nói đùa đề cập tới mấy lần, bảo Kim Phi thu Ngụy Lão Tam làm đồ đệ đi.
Nhưng Kim Phi nghĩ tới chuyện Ngụy Lão Tam lớn hơn mình quá nhiều tuổi, nên không đồng ý.
Thật ra hai người trừ chưa có thân phận thầy trò ra, gần như đã là thầy trò rồi.
Y thật sự không ngờ, Ngụy Lão Tam sẽ phản bội y, hơn nữa còn làm việc gọn gàng như vậy!
“Tiên sinh, ngài yên tâm, trước khi ta ra biển có nhận được tin, đã đi tìm tung tích của Ngụy Lão Tam rồi, Hạ Nhi phu nhân đã phái Ngưu Bôn đuổi theo.” Thiết Chùy vội an ủi.
“Bắt được chưa?” Kim Phi nghiến răng hỏi.
Nếu Ngụy Lão Tam ở đây, chắc chẳn Kim Phi sẽ tự tay giết ông ta.
“Ta ra biển được một thời gian rồi, đây là những tin tức mới nhất trước khi ra biển mà ta nghe được.”
Thiết Chùy lắc đầu: “Nhưng trong lúc tập kích Thấm Nhi cũng bị thương, Ngưu Bôn ước gì có thể lột da Ngụy Lão Tam ra, anh ta chắc chăn sẽ không bỏ qua cho Ngụy Lão Tam đâu, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng phải bắt được ông ta.”
Truyền tin của Đại Khang lạc hậu, tin tức bị trễ cũng cực kì nghiêm trọng, Thiết Chùy có thể biết được những thứ này, đã vô cùng khó khăn rồi.
Sau khi trải qua sống chết, khả năng thừa nhận của Kim Phi đã trở nên mạnh hơn nhiều, y hít mấy hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: “Trong làng bị thiệt hại nhiều không?”
“Nghe đâu cũng khá lớn, nhà bị đốt không ít, hơn một nửa xưởng dệt cũng bị thiêu rụi.”
Thiết Chùy hỏi: “Nhưng Hạ Nhi phu nhân và Cửu điện hạ đã ổn định được tình hình rồi, bây giờ chắc đang xây dựng lại.”
“Bên kinh thành thế nào?”
Kim Phi hỏi: “Vũ Dương phái người đi điều tra chưa?”
“Kinh thành..” Thiết Chùy nói: “Kinh thành cũng hỗn loạn rồi: “Hỗn loạn là ý gì?” Kim Phi cau mày hỏi.
“Tứ hoàng tử liên hợp với một đám quyền quý đi bức vua thoái vị, ép chết bệ hạ, còn bản thân thì làm hoàng đế...”
“Đùa gì vậy hả, Trần Chinh bức vua thoái vị ư?” Kim Phi tròn mắt hỏi.
Vì quan hệ với Cửu công chúa, nên Kim Phi tiếp xúc với Tứ hoàng tử không ít.
Đối diện với Kim Phi, thái độ của Tứ hoàng tử cũng cực kì khiêm tốn, hết lời khen ngợi những chính sách mang lợi ích cho dân của Kim Phi.
Kim Phi còn từng nói đùa với Cửu công chúa, bảo cô ấy khuyên Trần Cát sớm nhường ngôi, mau để Tứ hoàng tử kế vị, bá tánh cũng được hưởng thụ hoàng ân sớm một chút.
Kết quả ai ngờ mới mấy tháng trôi qua, Tứ hoàng tử đã giết cha soán ngôi.
“Mắt nhìn người của ta thật sự không được rồi!”
Kim Phi than thở, hỏi: “Nhà Khánh Quốc công thế nào, Tứ hoàng tử có làm khó ông ta không?”
“Nhà Khánh Quốc công bị tịch thu chém đầu hết rồi...”
“Tịch thu chém đầu hết hả?” Mặt Kim Phi đầy vẻ khó tin, “Não Trần Chinh bị lừa đá rồi à, sao hắn dám động vào Khánh Quốc công, chẳng lẽ không sợ Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu tạo phản à? Đúng rồi, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu có phản ứng gì?”
“Không biết/ Thiết Chùy lại lắc đầu: “Lúc ta ra biển, Tứ hoàng tử mới cướp ngôi chưa được bao lâu, không biết Khánh Hầu đã nhận được tin chưa, dù sao ta cũng chưa nghe nói Khánh Hầu có động tĩnh gì.”
“Mới mấy tháng ngắn ngủi, sao lại biến thành như vậy chứ?”