Binh bại như núi đổ.
Đường Tiểu Bắc nhìn mặt sông, vô thức nhớ lại những lời Kim Phi nói.
Lúc này, lòng quân phủ binh đã hoàn toàn lung lay, Thiết Chùy phái người liên tục tấn công những chiếc thuyền nhỏ bị tụt lại phía sau, thuyền nhỏ của phủ binh giống như một đàn vịt bị xua đuổi chạy tán loạn.
Nhưng những chiếc thuyền nhỏ mà bọn họ lái lại không hề linh hoạt như đàn vịt nên đã tụ lại thành đám trên sông.
Thỉnh thoảng lại thấy có vài chiếc thuyền bị lật, phủ binh trên thuyền rơi xuống nước bị những chiếc thuyền khác đè lên đầu.
Cũng may nước sông đang chảy, dù những chiếc thuyền vẫn chen chúc một chỗ nhưng vẫn trôi theo dòng nước.
Đến khi thuyền nhỏ của phủ binh trôi xa, thuyền trưởng lập. tức phái thuỷ thủ ngồi thuyền xuống kiểm tra.
Thiết Chùy cũng sắp xếp nhân viên hộ tống dọn dẹp boong thuyền.
“Thương vong thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Có hai anh em bị trúng tên, một người chết một người bị thương, người bị thương cũng không biết có thể sống sót được hay không.” Thiết Chùy trả lời.
“Còn một chiếc thuyền nữa thì sao?” Kim Phi tiếp tục hỏi.
Tổng cộng có hai chiếc thuyền chở hàng, lực lượng thủ vệ của chiếc kia không băng chiếc này nhưng vị trí gần chót, bị tấn công ít hơn.
“Vừa rồi ta đã phái người qua hỏi, bọn họ không có thương vong."
“Vậy thì tốt!”
Kim Phi gật đầu, thấy thủy thủ kiểm tra đã lên thuyền, y và Đường Tiểu Bắc, Thiết Chùy cùng sang đó.
“Thế nào rồi?” Thuyền trưởng hỏi.
“Bốn phía đều bị khoét rất nhiều lỗ nhưng đều chưa xuyên. qua, chỗ bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng hôm qua vẫn còn nguyên vẹn.” Thủy thủ trả lời.
Hôm qua thuyền chở hàng bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, nhưng vẫn cách mặt nước một đoạn, nước không bị tràn vào.
Sau khi đậu thuyền, thuyền trưởng phái người xuống tiến hành tu sửa.
“Chiếc còn lại thì sao?” Thuyền trưởng lại hỏi.
“Thuyền bên kia bị đâm một lỗ nhỏ, nhưng đã được chặn lại rồi” Thủy thủ trả lời.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta đi tiếp hay là sửa những chỗ bị hỏng trước rồi đi?” Thuyền trưởng hỏi.
“Cứ sửa xong rồi hằng đi." Kim Phi nói.
Thuyền trưởng dẫn thủy thủ rời đi, Kim Phi vịn vào lan can, cau mày.
“Chúng ta đã thẳng trận rồi, sao mặt mày vẫn ủ rũ thế?” Đường Tiểu Bắc giơ tay vuốt trán Kim Phi.
“Lần này chỉ là dò xét kẻ địch, sau này nhất định sẽ có càng nhiều trận chiến hơn!”
Kim Phi quay đầu nhìn Thiết Chùy: “Thông báo tin ở đây cho Hạ Nhi biết, bảo nàng ấy sắp xếp người tới hỗ trợ!”
Việc xông thẳng qua trạm kiểm soát ngày hôm qua chính là một canh bạc đánh cược xem giáo úy ở trạm kiểm soát có dám đuổi theo đánh bọn họ hay không.
Sự thật đã chứng mình, bọn họ đã thua rồi.
Với tình huống như hiện tại, Ngô vương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Dù Kim Phi không biết mưu sĩ đã nhận ra Đường Tiểu Bắc nhưng y biết đã không thể nào yên ổn được nữa.
Nhân lực trên thuyền chở hàng có hạn, vật liệu mang theo. cũng có hạn, bọn họ không có khả năng chiến đấu trở về Xuyên Thục nữa.
Cách duy nhất là gọi chỉ viện trong làng. “Được!” Thiết Chùy gật đầu, đi vào khoang thuyền.
Chỉ sau chốc lát, hai con bồ câu đưa thư bay từ boong thuyền về phía tây.
Trền bờ, mưu sĩ cũng thả bồ câu đưa thư, báo cáo tình huống ở đây cho Ngô vương.
Ngô vương và Sở vương đang giao chiến nên lúc này, Ngô vương đang ở thành Khánh An cách biên giới không xa.
Nhận được tin mưu sĩ truyền tới, Ngô vương sợ hết hồn, lập tức phái người dẫn mấy thương nhân trong thành đã từng tới làng Tây Hà gặp Kim Phi, tới bờ sông bằng tốc độ nhanh nhất.