Trường Giang.
Kim Phi đứng chắp tay sau lưng trên boong thuyền nhìn dòng nước chuyển động, khẽ nhíu mày.
Thuyền nhỏ tấn công đã được ba ngày mà Ngô vương vẫn chưa phái người tới.
Nhưng Kim Phi vẫn không buông lỏng cảnh giác, trái lại còn cảm thấy lo lắng.
Với sự hiểu biết của y về đám quyền quý, Ngô vương chắc chẳn sẽ không từ bỏ ý định, không ra tay chứng tỏ ông ta còn đang góp nhặt lực lượng.
Cũng cho thấy rằng lần tới sẽ càng kịch liệt hơn.
Thế nên, mấy đêm gần đây, Thiết Chùy cũng sẽ sắp xếp người canh gác bốn phía thuyền nhỏ, đề phòng kẻ địch tới gần mà không biết.
Ban ngày lúc đi thuyền cũng sẽ để cho thuyền nhỏ đi trước dò đường, đóng vai lính trinh sát, nhân tiện tìm người kéo thuyền để kéo thuyền.
Nhưng bách tính ven bờ đã bị phủ binh xua đuổi, thỉnh thoảng chỉ thấy vài bách tính đói tới mức bước đi lảo đảo, đừng nói là kéo thuyền, tự đi bộ đã phải dùng gậy chống xuống đất.
Không có người kéo thuyền, mái chèo đi lại quá nặng, chỉ có thể dựa vào gió.
Đáng tiếc mấy ngày gần đây hướng gió không thuận, trong ba ngày thuyền chở hàng mới đi được không quá hai mươi dặm.
Thiết Chùy ra khỏi khoang thuyền, thấy Kim Phi thì đi tới: “Tiên sinh, lúc nào Mãn Thương có thể tới?”
Trước đây, Quan Hạ Nhi còn có thể truyền tin cho những trụ sở gần đây của thương hội, bảo trụ sở chuyển giao cho Kim Phi, bây giờ trụ sở của thương hội cũng rút lui, bọn Kim Phi có thể truyền tin cho làng Tây Hà, nhưng không thể nào nhận được thư hồi âm.
Thế nên bọn họ không biết lúc nào Mãn Thương tới được.
“Khó nói läm.” Kim Phi lo lằng läc đầu: “Chúng ta bị người †a chặn lại, bọn họ muốn tới e là không dễ, rất có thể phải chiến đấu để tới.”
Đây cũng chính là lý do trước đây Cửu công chúa không. đồng ý cho Mãn Thương tới Đông Hải giao hàng.
Đám Kim Phi và Đường Tiểu Bắc chỉ là một nhóm người, có thể ẩn nấp trên thuyền chở hàng của địch, nhưng dụng cụ Mãn Thương cần mang theo lại quá nhiều, hoàn toàn không thể nào qua mắt được, chỉ có thể chiến đấu.
Đến lúc đó, tin Kim Phi còn sống chắc chản sẽ không giấu được.
Đừng thấy bây giờ quyền quý gần như mất trí mà lầm, một khi biết Kim Phi vẫn còn sống, họ nhất định sẽ liên thủ lại.
Cửu công chúa không sợ làng Tây Hà bị các quyền quý tấn công, mà từ Đông Hải tới Kim Xuyên quá xa, cô ấy lo rắng trên đường xảy ra sự cố.
Kim Phi cũng nghĩ giống Cửu công chúa, thế nên mới đồng ý lời đề nghị của cô ấy, định lặng lẽ trốn về.
Ai ngờ mới tới địa bàn của Ngô vương đã bị cản lại, cuối cùng vẫn cần Mãn Thương tới tiếp ứng.
“Tiên sinh yên tâm, Mãn Thương đi xuôi dòng, không ai có thể chống lại bọn họ!”
Thiết Chùy an ủi: “Nói không chừng mấy ngày nữa là tới rồi.”
“Chỉ mong là vậy!” Kim Phi gật đầu.
Điều này cũng là điều duy nhất khiến Kim Phi an tâm.
Bây giờ y bị động như vậy, lý do lớn nhất chính là đi ngược. dòng, có đánh thắng cũng chẳng đi được.
Mà Mãn Thương lại xuôi dòng, chỉ cần đánh thẳng kẻ địch cản đường là có thể nhanh chóng rời đi.
“Tiên sinh, bên kia có rừng cây, ngài đi về phía trước đi.”
Thiết Chùy nhỏ giọng nói.
Kim Phi nhìn phía trước một chút, ven bờ quả nhiên có một rừng cây rậm rạp.
Nếu có người mang cung nỏ hạng nặng trốn trong đó, quả thật có thể bản tới thuyền.
Rừng cây và bãi lau sậy kiểu này rất thường gặp trên bờ sông, không thể nào phái người đi lục soát từng nơi được, cách tốt nhất chính là cố găng đưa thuyền cách xa ra.