Từ khi Kim Phi mở xưởng dệt, thành lập đội hộ tống tới nay, nam nhân làng Tây Hà và làng Quan Gia không gia nhập tiêu cục thì cũng gia nhập đội hộ tống, cũng coi như đã đi khắp đất nước để trải sự đời.
Ngay cả nữ công nhân của xưởng dệt cũng đều đã trải qua huấn luyện cơ bản của nhân viên hộ tống, biết gặp phải tình huống khẩn cấp thì nên xử lý như thế nào.
Không cần Quan Hạ Nhi ra lệnh, ngay khi phát hiện địch tấn công, dân làng và các công nhân lập tức triển khai các hành động tự cứu.
Nhân viên hộ tống thì càng khỏi phải nói.
Nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống phía sau núi là đối tượng tấn công chính của kẻ địch, kẻ địch sắp xếp khoảng bốn khinh khí cầu đến, lần đầu tấn công đã ném mười mấy vò dầu xuống.
Cũng may lúc này đang là ban đêm, khá ít nhân viên hộ tống trong sân, mà phòng trong nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống đều xây bằng gạch, vò dầu không thể phá hủy, chỉ đốt được mái nhà.
Nhóm nhân viên hộ tống phản ứng rất nhanh, lập tức tổ chức phản công.
Không đợi kẻ địch ném đợt thứ hai, nhân viên hộ tống trực đêm theo ca lại bắt đầu hành động phản công tự vệ.
Những nhân viên hộ tống khác cũng tự giác tản ra, có người đi giúp dân làng dập lửa, có người chạy về chỗ lắp đặt cung nỏ hạng nặng.
Chỉ một lát sau, từng mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay lên không trung, dày đặc nhất là ở doanh trại của nhân viên hộ tống ở phía sau núi.
Kẻ địch biết làm khinh khí cầu chưa được bao lâu, vẫn chưa thành thạo kỹ thuật, để tấn công chính xác hơn, chúng bay rất thấp, mặc dù nhóm nhân viên hộ tống đều bắn trong bóng tối, nhưng vẫn có một chiếc khinh khí cầu xui xẻo bị trúng tên, lảo đảo lắc lư rơi xuống.
Chính vào lúc này, một quả pháo hoa bay lên trên bầu trời từ khoảng đất trống giữa làng, tạo ra tiếng nổ đùng đùng, bầu trời đêm trong nháy mắt được chiếu sáng rực rỡ.
Mặc dù ánh sáng chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ để nhóm nhân viên hộ tống thấy rõ vị trí của khinh khí cầu.
Kẻ địch cũng biết mình bị phát hiện, tất cả đều vội vã bay lên trên không.
Nhưng tốc độ bay lên của khinh khí cầu đâu có nhanh bằng mũi tên? Huống chỉ kỹ thuật của kẻ điều khiển bên đối phương còn chưa thuần thục nữa?
Chỉ một lát sau, hầu hết khinh khí cầu trên bầu trời đêm đã bị bắn trúng, chỉ có hai chiếc bay khá cao là tránh được một kiếp.
Kẻ địch trên khinh khí cầu còn chưa kịp thở phào, làng Tây Hà đã phái hai chiếc khinh khí cầu ra để đuổi theo.
Những nhân viên hộ tống trên mặt đất mỗi người cầm một ống pháo hoa, cứ cách khoảng từ một đến hai phút là đốt một quả để chỉ đường cho khinh khí cầu phe mình. Ngụy Lão Tam mặc dù biết làm vải chống cháy, cũng biết nguyên lý cơ bản của khinh khí cầu, nhưng khinh khí cầu không chỉ có vải chống cháy, còn có những thứ khác nữa.
Khoan nói tới lò đốt, dầu hỏa để đốt cũng không phải dầu hỏa bình thường, mà đã được Kim Phi tinh chế lại.
Ngay cả việc vải chống cháy may như thế nào cũng quan trọng không kém.
Những thứ này Ngụy Lão Tam đều không biết.
Mặc dù có thể mô phỏng được hình dáng bên ngoài, nhưng khinh khí cầu mà ông ta làm, cùng lắm cũng chỉ là một cái túi lớn may từ vải chống cháy, cho dù là độ cao bay được, tốc độ bay, hay là sức chứa và độ an toàn, tất cả đều không thể nào so sánh được với cái Kim Phi làm.
Lão Ưng và Quan Nhị Lượng lái khinh khí cầu nhanh chóng đuổi theo đối phương.
"Giết chết hết những tên khốn này cho tai"
Lão Ưng hừ một tiếng, người nhân viên hộ tống bên cạnh dựng lên một chiếc cung nỏ hạng nặng di động, băn vào khinh khí cầu phe địch.
Ở bên khác, Quan Nhị Lượng cũng đã tiêu diệt được một kẻ khác.
Nhưng hai người cũng không hề vui mừng, bởi vì từ trên không trung họ nhìn thấy những ngọn đuốc được thắp sáng dày đặc trong sơn cốc phía tây và phía bắc của ngôi làng!
Lão Ưng cầm kính viễn vọng lên nhìn về phía tây ngôi làng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.