Sau khi Phùng tiên sinh ra lệnh, hai khinh khí câu chậm rãi bay lên từ trong khe núi phía bắc làng Tây Hà.
Cửu công chúa đang sắp xếp chiến trường, nhìn thấy khinh khí cầu thì đoán được kế hoạch của Phùng tiên sinh ngay.
“Phi Phi, nhanh bảo người trên trận địa cung nỏ hạng nặng và máy băn đá phân tách ra”.
Cửu công chúa gấp gáp nói. “Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá thì phải làm sao?” Tả Phi Phi hỏi.
Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá là hạng mục huấn luyện chính của binh lính nữ của núi Thiết Quán, cũng là vũ khí chính tác chiến của họ.
Nếu không có mấy thứ này, sức chiến đấu của họ sẽ giảm đi rất nhiều.
“Phi Phi, không kịp rồi”.
Quan Hạ Nhi nói: “Nghe Vũ Dương đi, nhanh chóng sơ tán người. Trong làng vẫn còn cung nỏ hạng nặng và máy băn đá, lát nữa ta sẽ đưa cho muội”.
Bây giờ cả làng đã bị bao vây, các trạm gác bên ngoài đã bị địch quét sạch nên nơi khinh khí cầu bay lên rất gần với vị trí của trận địa, lúc này di chuyển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cũng đã muộn rồi, chỉ có thể sơ tán người trước, giảm tổn hại đến mức thấp nhất. Đón đọc chương mới nhất tại Readme.
Tả Phi Phi giậm chân bảo trợ thủ truyền lệnh đi.
Nơi khinh khí cầu bay lên là hướng ngược gió, ngay khi các công nhân nữ trên trận địa cung nỏ hạng nặng sơ tán thì khinh khí cầu bay tới.
Trận địa cung nỏ hạng nặng lập tức biến thành biển lửa.
Khinh khí cầu lại bay sang trận địa máy bắn đá, trận địa máy bắn đá không chỉ có đá mà còn chuẩn bị không ít dầu hỏa.
Sau khi dầu hỏa bị đốt cháy, nơi đó nổ tung.
Dầu hỏa bắn tứ tung khắp nơi, lửa ở trận địa máy bắn đá mạnh hơn trận địa cung nỏ hạng nặng.
Cũng may các công nhân nữ đã kịp sơ tán, nếu muốn thêm một bước e là không ai sống được.
Trước đây các công nhân nữ ở núi Thiết Quán luôn sống ở trên núi, chưa từng chứng kiến tác chiến khinh khí cầu, bây giờ nhìn ngọn lửa rực cháy mà hãi hùng.
Vừa rồi trợ thủ của Tả Phi Phi còn đang đoán có phải Cửu công chúa đang trả thù núi Thiết Quán hay không, sợ họ lập công.
Bây giờ cô ta không còn nghĩ thế nữa.
Sau khi khinh khí cầu bay đi, đại quân của địch lại áp sát đến.
Phải nói là Phùng tiên sinh quả thực rất giỏi trong việc nắm bắt thời cơ, hiện tại pháo đài đã bị phá hủy, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã bị thiêu cháy, đây chính là cơ hội tốt nhất để họ tấn công.
“Đại Hắc, đi lấy rương lựu đạn đến, dẫn người xông lên cho bổn cung, cho dù thế nào cũng không thể để địch vào làng”.
Cửu công chúa nhanh chóng ra lệnh: “Phi Phi, bảo các nữ công nhân có thành tích bắn nỏ tốt nhất tập hợp lại, sang đó hỗ trợ Đại Hắc, những người còn lại đi theo Đông Đông kéo máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Đông Đông, cô sắp xếp các công nhân nữ trong xưởng dệt đưa vật tư đến trận địa, giúp các quân y chữa trị cho người bị thương, sau đó phái vài người dẫn đường cho các tỷ muội ở núi Thiết Quán”.
Trước đây để phòng làng thất thủ, những vũ khí như máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều vận chuyển đi, bây giờ cần phải chuyển về lại.
“Vâng”, sau vài tiếng đáp lại, Đại Hắc, Tả Phi Phi và Đường Đông Đông lập tức chia nhau ra hành động.
“Ta làm gì đây?”, Quan Hạ Nhi hỏi.
“Tỷ không cần làm gì cả, lên đó đứng đi, để mọi người biết tỷ vẫn còn ở đây là được”.
Cửu công chúa chỉ vào nơi cao ở cổng làng.