Trong ấn tượng của Kim Phi, Khánh Mộ Lam trước giờ luôn là một cô gái mạnh mẽ khẳng khái, tuy rằng trông rất xinh xắn, nhưng tính cách còn nam tính hơn cả đàn ông, lần trước trong một lần tiêu diệt thổ phỉ còn bị thương ở cánh tay, Chu Cẩm khâu lại miệng vết thương cho cô ấy, Khánh Mộ Lam còn chẳng nhíu mày lấy một cái.
Kim Phi thật sự không thể ngờ rằng có một ngày cô ấy sẽ khóc đến mức này, cảm giác không lành trong lòng càng thêm rõ ràng.
“Đừng khóc nữa, nói xem có chuyện gì?” Kim Phi sốt ruột hỏi: “Cô không ở Tây Xuyên làm sao lại chạy đến đây?”
“Tây Xuyên không còn nữa rồi...” Nói đến Tây Xuyên, nước mắt Khánh Mộ Lam lại càng chảy nhiều hơn, nghẹn ngào đến mức nói không thành lời.
“Tây Xuyên không còn nữa hả?” Kim Phi sửng sốt, cuống đến độ chỉ muốn mắng chửi người.
Nhưng Khánh Mộ Lam khóc thành thế này, y còn mắng thêm nữa thì cô sẽ càng không nói nên lời mất.
“Tiên sinh, để ta nói!” A Mai bước lên nói.
Bấy giờ Kim Phi mới chú ý A Mai bị mất tai trái.
“Chờ một chút, tai của cô bị làm sao vậy?” Kim Phi hỏi. Khánh Mộ Lam què chân, A Mai mất một bên tai.
Y không biết rốt cuộc chủ tớ hai người đã gặp phải chuyện gì, sao mà người này còn thảm hơn người kia.
“Khoảng thời gian trước trong cuộc chiến trong thành, ta bị cung tên bắn trúng, mũi tên có bôi thuốc nên ta cắt tai luôn.”
A Mai trả lời như không có việc gì.
Nhưng Kim Phi lại có thể nghe ra được sự nguy hiểm trong đó.
Nếu mũi tên đó bị lệch đi một chút thì chẳng phải A Mai đã mất mạng rồi ư?
Nhưng A Mai lại không hề để ý, bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra.
Khoảng thời gian trước Gada đích thân dẫn dắt đại quân vây công thành Tây Xuyên.
Tường thành Tây Xuyên cao dày, Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải có thể dễ dàng bảo vệ thành trì.
Hơn nữa người dân xung quanh đã được sơ tán từ trước nên cho dù thành trì bị bao vây, hai người cũng không hề lo lắng chút nào.
Nhưng họ không bao giờ ngờ rằng người Thổ Phiên đã chế tạo được khinh khí cầu.
Vào ngày Phùng tiên sinh dùng khinh khí cầu đánh lén làng Tây Hà, Gada cũng phát động cuộc tấn công cùng lúc.
Hàng chục khinh khí cầu đồng thời bay vào Tây Xuyên, đốt cháy doanh trại quân đội trong thành trì thành biển lửa, sau đó bắt đầu ném chum dầu hỏa lên tường thành.
Lúc ấy binh lính của Tây Xuyên sĩ đã bị Khánh Hâm Nghiêu dẫn đi hơn phân nửa, 60% binh lính còn lại bị Gada thiêu chết, hoàn toàn không có khả năng thủ thành.
Tây Xuyên đã bị phá thành trì như vậy.
May mắn nhà họ Khánh hoạt động tại Tây Xuyên nhiều năm, đã xây dựng đường hầm bí mật từ trước.
A Mai phát hiện thật sự không thể ngăn chặn kẻ địch nên đánh ngất Khánh Mộ Lam, cõng cô ấy ra khỏi Tây Xuyên qua lối đi bí mật.
Trên đường đi, hai người trốn tránh vô số truy đuổi, bỏ chạy bảy tám ngày, gặp một đội nhân viên hộ tống, trốn thoát dưới sự che chở của nhân viên hộ tống.
Khánh Mộ Lam ban đầu dự định đến làng Tây Hà tìm Cửu công chúa, nhưng con đường từ Tây Xuyên đến làng Tây Hà nơi nơi đều là kẻ địch lùng bắt bọn họ, khi biết có nhân viên hộ tống đang chờ đợi Kim Phi ở chỗ này thì cô ấy đã đến đây.
Kim Phi nghe xong, không khỏi thở dài, y đã biết Khánh Mộ Lam vì sao lại khóc.
Tuy rằng A Mai không nói sau khi vào thành Gada đã làm gì, nhưng Kim Phi có thể đoán được.
Khánh Mộ Lam tuy rằng là một cô gái mạnh mẽ, nhưng lại không phải là đàn ông thực sự, ngay cả nhiều người đàn ông chân chính cũng không thể chịu nổi tình hình bi thảm đó chứ đừng nói đến Khánh Mộ Lam?
Giai đoạn chiến tranh năm đó, có rất nhiều người dân may mắn còn sống sót đều sống cả đời trong sợ hãi.