“Chạy mau, rồng đất trở mình rồi”.
“Không phải đâu, các ngươi mau nhìn bên chỗ hoàng cung kìa”.
“Trời ạ, đó là quái vật gì thế?”
“Nghe nói năm nay bệ hạ lại phái quân chinh chiến phía Nam, chẳng lẽ họ lại thất bại rồi sao?”
“Không thể nào, người dân Đại Khang yếu ớt, vô dụng, năm đó ta đi theo đại quân chinh chiến phía Nam, tám mươi người đã đuổi theo năm trắm người đến mức không còn nơi nào để trốn thoát, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha”.
“Sao có thể chứ, năm ngoái quân chinh chiến phía Nam bị người Đại Khang đánh bại rồi”.
“Năm ngoái quân chinh chiến phía Nam là do Vương gia Lý Kế Khuê trúng kế của địch, chẳng phải sau đó triều đình Đại Khang đã đưa Vương gia về, còn hứa sẽ tăng cống nạp hàng năm để đền bù đó sao?”
“Lưu đại nhân, ngươi chẳng biết gì cả, con trai ta nói Đại Khang có một Quốc sư rất giỏi, năm ngoái y chế tạo ra cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, đánh bại Vương gia Lý Kế Khuê, năm nay y lại chế tạo ra vũ khí mạnh hơn”.
“Con trai ta làm việc ở cơ quan mật, có lần nó từng nói điều này. Theo những lời hô lên lúc nấy, ta nghĩ chắc chắn quân chinh chiến phía Nam lại bị đánh bại, nếu không người dân Đại Khang cũng sẽ không dám chạy đến vương thành chúng ta đâu”.
Thể tích phi thuyền cực lớn, lúc bay đến vương thành Đảng Hạng, không ít người đều chạy ra hóng hớt.
Họ nghe thấy tiếng hô của Lão Ưng, cũng nhìn thấy đám mây nổ kia.
Người dân không hề biết phi thuyền là gì, trước đó cũng chưa từng nhìn thấy thuốc nổ, chỉ là hóng chuyện thôi.
Nhưng dù sao đây cũng là vương thành, trong thành có rất nhiều quyền quý Đảng Hạng, tin tức của họ nhanh hơn một chút, ít nhiều gì cũng nghe được tin đồn về Kim Phi.
Nhưng người hiểu rõ Kim Phi nhất vẫn là đám đại thần vương công cùng trốn với Hoàng đế.
Lúc này sắc mặt họ cực kỳ khó coi.
Nhất là Hoàng đế Lý Kế Sơn, mặt sa sâm.
Phong thái của thảo nguyên rất hung hãn, cho dù là tác phong hay thủ đoạn thì Lý Kế Sơn cũng cứng rắn hơn Trần Cát rất nhiều.
Đám quyền quý Đại Khang hoàn toàn không coi trọng lời nói của Trần Cát, nhưng ở Đảng Hạng, lời nói của Lý Kế Sơn
đều nhất quán, không đại thần nào dám phản đối.
Biết lúc này tâm trạng Hoàng đế không tốt, các đại thần đều thức thời cúi đầu xuống, không nói gì.
Trong thiền điện nhỏ, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Cũng may bầu không khí này không kéo dài quá lâu, nhìn thấy phi thuyền bay đi xa, Lý Kế Sơn phất tay, đi ra khỏi thiên điện.
Các đại thần thở phào, vội đi theo.
Một đám người đi đến Ngự hoa viên theo Lý Kế Sơn.
Ngự hoa viên xanh tươi trước đó, lúc này khắp nơi đều là mảnh vỡ, xung quanh tỏa ra mùi khói.
Tể tướng hít mũi, hít sâu một hơi.
Mặc dù ông ta là Tể tướng nhưng lần đầu ngửi thấy mùi thuốc nổ.
Chưa kể, mùi này rất đặc biệt. Bên cạnh mấy chỗ bị nổ tung có vài mái chòi đã đổ sập xuống, bốc cháy, lúc này một đám cung nữ và Thái giám đang bận rộn lấy nước dập lửa.
Nhìn thấy Hoàng đế đến, các cung nữ thái giám vội bỏ thùng nước xuống, cúi đầu quỳ xuống.
Lý Kế Sơn mặc kệ họ, đi thẳng đến chỗ bị nổ tung đó.
Nơi này vốn dĩ có một hòn non bộ cao mười mấy mét, nhưng lúc này đã bị nổ tung, còn để lại một cái hố khá lớn.
Đi quanh cái hố lớn một vòng, Lý Kế Sơn quay đầu nhìn sang đại thần làm công việc tình báo: