Dựa trên tất cả những cân nhắc, Kim Phi kiên định trao tặng chiến công cao đẳng cho đội viễn chinh.
Vì việc của đội viễn chinh, việc Kim Phi đi đến đất Tần đã bị hoãn lại vài ngày mới lên đường.
Trước khi rời đi, Kim Phi mới nhớ ra vẫn chưa đi gặp Lý Kế Sơn.
Kim Phi cũng khá tò mò về vị Hoàng đế đã đàn áp Đại Khang hàng chục năm này, quyết định đi gặp đối phương trước khi đi đến đất Tân, vì vậy y phái người gọi Lão Ưng đến.
"Lão Ưng, Lý Kế Sơn ở đâu?"
"Bị nhốt ở trong phòng giam ở Trường Xà Câu, tiên sinh ngài muốn gặp hắn sao?" Lão Ưng trả lời.
Từ khi Kim Phi trở về, cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện gặp Lý Kế Sơn, Lão Ưng tưởng rằng Kim Phi không muốn gặp, nên cũng không nhắc đến, cũng không đi gặp Lý Kế Sơn.
"Đi trước dẫn đường đi."
Lão Ưng nhanh chóng chạy trước dẫn đường.
Trường Xà Câu được coi là khu công nghiệp của làng Tây Hà, xưởng xi măng, xưởng vôi và mấy xưởng gạch mới đều ở chỗ này.
Đây cũng là "trại tạm giam" trong làng.
Những dân làng và nhân viên hộ tống phạm sai lầm đều sẽ bị tạm giam ở đây, đợi sau khi Thẩm Phán Đường xác nhận tội danh và hình phạt, nếu cần giam giữ lâu dài sẽ bị đưa đến mỏ than đá ở Hắc Thủy Câu để lao động cải tạo.
Căn phòng tối nhỏ khiến cho những nhân viên hộ tống nghe thôi cũng biến sắc được xây dựng ở đây.
Lão Ưng không nhốt Lý Kế Sơn vào trong phòng tối nhỏ, mà chỉ nhốt hắn một mình trong một phòng giam.
Khi Kim Phi đến, Lý Kế Sơn đang nằm gần cửa sổ trong phòng giam nhìn ra bên ngoài, nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn quay đầu lại nhìn.
Phát hiện ra người đến là Lão Ưng, hắn lại quay đầu đi.
"Lý Kế Sơn, không phải là ngươi muốn gặp tiên sinh nhà ta sao, tiên sinh đến rồi!"
Lão Ưng đá vào cửa phòng giam.
"Kim Phi tới sao?" Lý Kế Sơn vội vàng quay người lại: "Kim Phi ở đâu?"
Lão Ưng không trả lời, mà lùi lại phía sau một bước.
Kim Phi dẫn theo Bắc Thiên Tâm chậm rãi đi vào phòng giam, đầu tiên là quan sát phòng giam một chút sau đó mới nhìn về phía Lý Kế Sơn.
Trong lòng không khỏi cảm khái.
Lý Kế Sơn năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, hiện tại lại bị nhốt trong nhà giam của kẻ địch, nếu như là người bình thường, sợ rằng đã mất tinh thần từ lâu.
Nhưng trạng thái của Lý Kế Sơn gần như rất tốt, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, quần áo mặc dù hơi bẩn, nhưng ăn mặc rất chỉnh tề.
Chỉ điều này, cũng có thể bỏ xa Trần Cát mấy con phố.
Nếu như Trần Cát rơi vào bước này, có lẽ ông ta đã tìm đến cái chết.
Nhưng Lý Kế Sơn lại rất bình tĩnh điềm tĩnh, thể hiện khí phách mà một vị hoàng đế nên có.
Đáng tiếc dù có khí phách cũng rơi vào trong tay mình, trở thành tù nhân.
Nghĩ đến đây, Kim Phi không khỏi hơi đắc ý.
Kim Phi đang đánh giá Lý Kế Sơn, và Lý Kế Sơn cũng đang đánh giá Kim Phi.
Hơn nữa Lý Kế Sơn còn ngạc nhiên hơn Kim Phi.
Mặc dù tới làng Tây Hà thì bị Lão Ưng đưa đến Trường Xà Câu nhốt, nhưng những gì hắn nghe thấy nhìn thấy trên đường từ căn cứ bay đến Trường Xà Câu vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn.
Dẫu sao trước đây hắn cũng là Hoàng đế Đảng Hạng, trước khi đến Lý Kế Sơn biết làng Tây Hà đã bị khinh khí cầu của Phùng tiên sinh ném bom.
Khi đó công việc xây dựng lại làng Tây Hà vẫn đang được tiến hành, Lý Kế Sơn nhìn thấy rất nhiều tàn tích bị chiến tranh tàn phá, đồng thời hắn cũng nhìn thấy vết máu khô còn lưu lại ở hai bên đường đi.
Nhưng lúc đó, người dân trong làng không hề cảm thấy chán nản sau chiến tranh mà hoàn toàn tràn đầy hăng hái.
Lúc đó Lý Kế Sơn biết hắn thất bại không oan uổng.
Từ xưa tới nay, người được lòng dân có được cả thiên hạ, cho dù Kim Phi không có phi thuyền, không có lựu đạn, chỉ cần những người dân này đồng ý đi theo hắn từ tận đáy lòng, y vẫn sẽ trở thành một nhân vật trí dũng kiệt xuất!
Thân đã từng là Hoàng đế Đảng Hạng, Lý Kế Sơn đương nhiên không phải là người hiền lành, hắn nhìn Kim Phi mấy lần rồi thu hồi ánh mắt.
Hắn ra vẻ ngạo nghề nói: "Trãẫm còn tưởng Quốc sư Đại Khang tiếng tăm lừng lẫy là nhân vật như thế nào, hóa ra vẫn là một thằng nhóc trẻ tuổi!"
"Con mẹ nhà ngươi, nói cái gì đấy hả?"
Lão Ưng nghe vậy tức giận, lấy roi da từ cửa phòng giam ra định đánh Lý Kế Sơn, nhưng lại bị Kim Phi tóm lấy cánh tay.
"Tiên sinh, hắn vậy mà lại dám măng ngài? Xem ta dạy dỗ hắn như thế nào!"