Từ Kiêu là phó tướng của Khánh Hoài, ngoại trừ Khánh Hoài ra thì anh ta là người hiểu rõ nhất về tình hình quân Khánh Gia và quân Tần vương.
Kim Phi hỏi xong, anh ta lập tức trả lời:
“Bẩm tiên sinh, sau khi chúng ta đánh hạ Đại Tản Quan, Tần vương đã dẫn người nhà chạy trốn, trước mắt chỉ biết ông ta chạy về phía Tây Bắc nhưng tung tích cụ thể chưa tìm được.
Những quyền quý khác thấy Tần vương chạy, nên cũng chạy theo, còn một số thì lưu luyến gia sản nên vẫn ở lại.
Sau khi chúng ta đánh hạ Đại Tản Quan, gần như toàn bộ †àn quân của Tần vương đều chạy trốn đến phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền”
Phủ Kinh Triệu cũng là kinh đô của vương triều trước đây.
Sau khi tổ tiên Đại Khang lật đổ triều đại trước, dù không tiếp tục đóng đô ở đây, nhưng đã biến nó thành phủ Kinh Triệu, vị trí cũng tương tự như thành phố trực thuộc trung ương ở kiếp trước của Kim Phi.
Phủ doãn Kinh Triệu là người phụ trách phủ Kinh Triệu có quyền lực to lớn.
Tiếc là từ khi Tân vương đến, phủ doãn Kinh Triệu đã trở thành bù nhìn.
Mọi việc ở phủ Kinh Triệu đều do Tần vương quyết định.
Thế nên nhiều người dân đều gọi phủ Kinh Triệu là thành Tân Vương.
Đại Tản Quan nằm ở góc đông nam của phủ Kinh Triệu, chưa đầy hai mươi dặm về phía tây bắc là huyện Lam Điền,
chưa đầy bảy mươi dặm về phía tây bắc là phủ Kinh Triệu.
“Bây giờ ai là người trông coi phủ Kinh Triệu và Lam Điền?” Kim Phi tiếp tục xem bản đồ, không ngẩng đầu hỏi.
“Vẫn là tàn quân của Tân vương.” Từ Kiêu trả lời.
"Tại sao?" Kim Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: "Không phải Trịnh Phương mang khinh khí cầu tới đây rồi sao, tường thành hẳn là ngăn cản không được các ngươi rồi, sao lại không đánh hạ nó?”
“Sau khi tàn quân của Tần vương chạy trốn đến phủ Kinh Triệu và Lam Điền, đã cưỡng chế bắt nhiều người dân giữ tường thành, nếu lấy khinh khí cầu ra oanh tạc thì sẽ nổ chết cả người dân”
Từ Kiêu bất lực nói: "Tạm thời Khánh Hoài không nghĩ được cách nào tốt hơn, nên đã cho người đi phong tỏa cửa thành Lam Điềm và phủ Kinh Triệu, trước mắt vẫn chưa tấn công vũ lực.”
"Thế này cũng hèn hạ quá?" Kim Phi nhíu mày.
"Bọn họ đều biết là tiên sinh nhân từ, sẽ không tổn thương người dân vô tội nên mới không lo sợ như vậy."
"Bây giờ trong thành còn bao nhiêu tàn quân? Bọn họ đã bắt bao nhiêu người làm con tin?"
Kim Phi tiếp tục hỏi.
Từ Kiêu trả lời từng câu hỏi của Kim Phi.
Không thể không nói, Từ Kiêu là một trợ thủ xứng chức, cũng đã làm rất nhiều thứ, nên cơ bản đều có thể trả lời chính xác những câu hỏi của Kim Phi.
Mười mấy phút sau, Kim Phi đã đại khái hiểu được tình hình ở đất Tân.
“Bắt làm con tin là phiền phức lớn..." Kim Phi ngồi trên ghế, ngón tay tùy ý gõ gõ lên mặt bàn.
Từ Kiêu biết y đang suy nghĩ nên đứng sang một bên, im lặng chờ đợi.
Kim Phi cũng không để anh ta đợi quá lâu, chỉ mấy phút sau, Kim Phi đột nhiên nhiên gõ bàn một cái, ra hiệu cho Bắc Thiên Tâm lấy bút giấy tới.
Hơn mười phút sau, Kim Phi đặt bút viết xuống, đưa bản thảo viết tay cho Từ Kiêu: “Tìm mấy người trong quân đội biết chữ rồi chép lại đi.”
Từ Kiêu dùng hai tay cầm lấy tờ bản thảo, rồi vừa thổi vết mực còn chưa khô lại vừa đọc chữ viết trên đó.
Kim Phi viết chính là một tờ cáo thị, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai điều.