Lưu Bất Quần rất tò mò về kính viễn vọng, khi nhìn thấy Phương Linh Quân nói chuyện với Kim Phi, ông ta đã giật lấy ngay và đặt nó trước mắt mình.
Lúc nãy, khi Kim Phi giải thích với Phương Linh Quân, ông ta đang đứng bên cạnh nên đã nhanh chóng nắm vững phương pháp điều chỉnh tiêu cự.
"Trời ơi, cũng quá rõ rồi nhỉ?" Lưu Bất Quần kêu lên: "Kim tiên sinh, cái này thật sự rất tuyệt vời."
"Lưu tiên sinh thấy sao, ngài có muốn đến làng Tây Hà không?" Kim Phi nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, hỏi: "Đến làng Tây Hà, những phát minh mới như kính viễn vọng còn rất nhiều.
"Ngài định để ta dạy... khoa học tự nhiên thật sao?" Lưu Bất Quần hỏi.
"Đúng vậy", Kim Phi gật đầu: "Ta sẵn sàng cải cách giáo dục, trẻ em không chỉ phải học đọc và viết, mà còn phải học tính toán trong thời gian học tiểu học."
"Khi lên trung học, chúng bắt đầu học lịch sử, đạo đức, địa lý, hóa học, vật lý, sinh học và các môn học khác."
"Kim tiên sinh, năng lực của trẻ em có hạn, chúng sẽ bị phân tâm khi học nhiều thứ như vậy. Phương Linh Quân lo lắng nói: "Hơn nữa, học nhiều không băng học giỏi, một người chỉ cần làm tốt một việc trong đời thôi."
"Phương tiên sinh, ngài đánh giá thấp khả năng tiếp thu của một đứa trẻ rồi. Kim Phi nói: "Học nhiều hơn học giỏi dĩ nhiên không sai, nhưng con người luôn phải có một số kiến thức chung.
Ví dụ, nếu một học sinh làm tốt bài văn của mình nhưng lại không nhận ra các con vật nuôi và không phân biệt được các loại hạt, vậy thì sao được chứ?
Một nhân tài thực sự không những cần giỏi trong lĩnh vực sở trường, mà còn cần phải có kiến thức rộng, ít nhất là biết kiến thức chung của ngành công nghiệp, để không mắc phải những sai lầm sơ cấp."
Mặc dù Phương Linh Quân cảm thấy không thoải mái, nhưng ông ta không thể không gật đầu, thừa nhận Kim Phi nói có lý.
Còn Lưu Bất Quần lại gật đầu lia lịa. Bởi vì Kim Phi đã nói ra những điều trong lòng ông ta.
"Để đào tạo ra những nhân tài thực sự có ích, ta phân chia học sinh thành học sinh tiểu học, học sinh trung học và sinh viên đại học."
Kim Phi nói tiếp: "Học sinh tiểu học học kiến thức cơ bản, học sinh trung học học các ngành khác nhau, có hiểu biết cơ bản về thế giới, khi đến đại học, học sinh đã mười bảy, mười tám tuổi, có phán đoán chín chắn, sau đó có thể chọn một ngành mà mình thích nhất và giỏi nhất để nghiên cứu chuyên sau.
"Tiểu học học cơ bản, trung học học nền tảng, đại học học chuyên ngành..."
Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều bị ý tưởng của Kim Phi đề xuất làm chấn động.
Họ biết rất rõ nếu ý tưởng của Kim Phi được thực hiện thành công, nó sẽ mang lại sự thay đổi lớn đến mức nào cho
Đại Khang.
"Lưu tiên sinh thấy thế nào, ngài có muốn đến làng Tây Hà cùng ta không?" Kim Phi lại nhìn Lưu Bất Quần.
"Ta..." Lưu Bất Quần hơi khó xử.
Trước đây, ông ta từ chối lời mời của Cửu công chúa vì đã quen với việc tự do và không muốn bị trói buộc.
Trong ngôi trường mà ông ta thành lập, ông ta là ông chủ, không ai có thể quản lý ông ta.
Bưng chén của người khác sẽ bị người ta kiểm soát.
Lưu Bất Quần đang rất lo lắng rằng ông ta sẽ mất tự do khi đến làng Tây Hà.
Mặc dù Kim Phi không giỏi quan sát lời nói và sắc mặt, nhưng biểu hiện của Lưu Bất Quần quá rõ ràng, Kim Phi đoán được sự lo lắng của ông ta ngay, y đưa ra lời bảo đảm: "Ta đã hứa với Phương tiên sinh, khi hai người đến Kim Xuyên, ngài chỉ cần phụ trách vấn đề giảng dạy, không cần lo lắng những việc còn lại, ta sẽ sắp xếp một người có chuyên môn để giải quyết các công việc khác của trường."
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Lưu Bất Quần thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng ta không hiểu những môn hóa học vật lý mà tiên sinh nói sẽ dạy như thế nào?"
"Ta đã biên soạn sách giáo khoa để tiên sinh có thể vừa học vừa dạy rồi."