"Tức là trên thế giới này chỉ có một guồng quay tơ như vậy?"
“Chắc là vậy đó”, Kim Phi hỏi: “Cô đang muốn nói gì vậy?”
"Ý ta là, nếu huynh bán cái guồng quay tơ đó cho ta thì sao?"
Đường Đông Đông nói: "Ta sẽ cho huynh mười lượng bạc, không, năm mươi lượng! Tiền đề là huynh quên cái này guồng quay tơ này đi, tương lai sẽ không làm cho người khác”.
"Cô có nhiều tiền như vậy không?"
Kim Phi tò mò hỏi.
Năm mươi lượng bạc không phải là số tiền nhỏ, Quan Hạ Nhi không phải đã nói cô gái này sắp bị đưa đến đội đưa dâu sao?
"Bây giờ ta không có nhiều tiền như vậy, nhưng cho ta mượn cái guồng quay tơ này, một tháng sau ta sẽ trả tiền”.
Đường Đông Đông tự tin nói: "Ta có thể viết cho huynh giấy đảm bảo”.
"Cô muốn cầm cái guồng quay này vào thành phố tìm người vay tiền, hay tìm đối tác mở xưởng dệt?"
Khi Đường Đông Đông nói điều này, Kim Phi ngay lập tức hiểu ra.
Đây không phải là bỏ vốn đầu tư của đời sau sao?
Đầu tiên là làm một sản phẩm, sau đó bán sản phẩm đó hoặc tìm người đầu tư sản xuất.
Đây là khái niệm rất phổ biến về sau này, nhưng Đường Đông Đông có thể nghĩ ra điều này, khiến Kim Phi rất ngạc nhiên và tò mò.
Có vẻ như đây không phải là một cô gái thành phố bình thường.
Trên thực tế, khi làm guồng quay tơ, y cũng đã nghĩ đến việc thành lập một nhà máy dệt, nhưng làm như vậy có thể sẽ phá hủy toàn bộ ngành công nghiệp và liên quan đến quá nhiều thứ, vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phi cảm thấy rằng thời cơ chưa tới, vì vậy y đã tạm thời bỏ cuộc.
"Huynh cũng nghĩ đến à?"
Đường Đông Đông hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra Kim Phi đã đoán được ý của mình: “Nếu huynh đã biết guồng quay tơ có thể bán được nhiều tiền trong thành phố, tại sao huynh lại để người ta được xem thoải mái như vậy, nhỡ bị người ta học được thì có phải là phí không?
"Học thì cứ học, cùng lắm ta lại cải tiến nó thôi”.
Kim Phi không quan tâm.
Guồng quay tơ trước mắt là để Quan Hạ Nhi đốt thời gian, cũng chỉ cải tiến cơ bản nhất, so với máy dệt đời sau thì tốc độ chậm như ốc sên.
Nếu Kim Phi muốn cải tiến tiếp, hiệu quả có thể được cải thiện ít nhất hàng chục lần.
"Guồng quay tơ này còn có thể cải tiến được nữa à?"
Đường Đông Đông tròn mắt ngạc nhiên. Theo ý kiến của Đường Đông Đông, guồng quay tơ trước mặt cô ấy đã rất tuyệt vời rồi, nhưng Kim Phi lại nói vẫn có thể cải tiến hơn nữa. Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn, cô ấy hỏi: "Tốc độ có thể tăng lên bao nhiêu sau khi cải tiến?" "Cái này khó nói lắm, liên quan đến nhiều thứ lắm”. Kim Phi không thể không tưởng tượng ra cảnh đến thăm một nhà máy dệt khi y còn đi học.
Máy dệt dài hơn 100 mét chứa đầy con thoi chạy tới chạy lui, so với con quay trước mặt thì đúng là đồ chơi của trẻ con.