Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 2095: vì ông ta hiểu bài thơ ca này đại biểu cho cái gì!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim Phi giải thích từng câu từng chữ về bài ca hai mươi bốn tiết khí cho Ngụy Vô Nhai.

Vẻ mặt Ngụy Vô Nhai cũng trở nên càng ngày càng trịnh trọng.

Vì ông ta hiểu bài thơ ca này đại biểu cho cái gì!

Vừa nãy Kim Phi nói bài ca hai mươi bốn tiết khí là kim chỉ nam cho việc đồng áng, cũng không khoa trương tí nào.

€ó bài ca hai mươi bốn tiết khí này, người dân trồng trọt cũng không phải phụ thuộc hoàn toàn vào kinh nghiệm làm nông nữa, cứ theo chú giải trong bài thơ để làm nông là được rồi, cũng không cần lo bỏ lỡ mùa vụ nữa.

Không chỉ Ngụy Vô Nhai, râu của Triệu Nhạc bên cạnh cũng kích động run rẩy.

Dân coi lương thực là trời, thời đại phong kiến, nông nghiệp gắn liền với bụng của mọi người, là thứ được công nhân đứng đầu trong mọi ngành nghề.

Mặc dù bài thơ này đơn giản, nhưng ý nghĩa nó mang tới lại vô cùng trọng đại.

“Kim tiên sinh, bài thơ này thật sự quá...” Trong chốc lát thế mà Ngụy Vô Nhai lại tìm ra từ thích hợp để miêu tả, “Bài thơ này tuyệt đối là bảo vật vô giá với người dân!”

“Tiên sinh, bài thơ này là lời truyền dạy của cao nhân, nhưng trước kia ta chưa trồng trọt bao giờ, không hiểu về thời vụ, ngài cảm thấy chính xác không?” Kim Phi hỏi.

“Chính xác! Cực kì chính xác!” Trong mắt Ngụy Vô Nhai đầy vẻ bội phục, “Người nói bài thơ này với ngài, thật sự là cao nhân tuyệt thế đấy! Kim tiên sinh, bây giờ ngài còn có thể †ìm thấy ông ấy không?”

“Không tìm được nữa” Kim Phi lắc đầu, “Sau khi cao nhân nán lại sau núi một thời gian, đã lặng lẽ rời đi rồi, ta cũng không gặp lại ông ấy nữa, cũng không biết ông ấy đã đi đâu.

Cao nhân tuyệt thế gì chứ, chỉ là lúc trước y sợ biểu hiện ra quá rõ, nên thuận miệng bịa đặt thôi, đi đâu mà tìm chứ?

Bây giờ thế lực dưới trướng của y đã trưởng thành hơn, hoàn toàn không cần lo bị người ta điều tra nữa, nhưng mượn danh nghĩa thì cũng đã mượn rồi, nên Kim Phi chỉ có thể dùng tiếp.

Thật ra có lúc gặp chuyện không thể giải quyết, đẩy lên đầu cao nhân, cũng khá tiện lợi.

“Vậy thật là đáng tiếc.”

Ngụy Vô Nhai đưa bản thảo cho Kim Phi, “Kim tiên sinh, nếu có thể, ngài cố gắng lan truyền bài thơ này đi càng nhanh càng tốt, tránh để người dân lỡ mùa vụ lần nữa.”

“Ngụy tiên sinh, ông yên tâm đi, trong nửa năm thôi, ta sẽ truyền bài thơ này tới Xuyên Thục và đất Tân!” Kim Phi tự tin nói.

Thật ra y đã nghĩ xong lâu rồi, năm đầu tiên sau khi nhật báo Kim Xuyên khai trương, mỗi tháng y đều sẽ đăng bài ca hai mươi bốn tiết khí lên báo một lần, sau khi tiểu học khai giảng, cũng đưa nó vào tài liệu giảng dạy, yêu cầu mỗi học. sinh học thuộc, đồng thời phải biết ý nghĩa là gì.

Dưới kiểu mẫu này, Kim Phi không tin không quảng bá được.

“Kim tiên sinh nghĩ kỹ là được.”

Ngụy Vô Nhai gật đầu nói, “Ta tin bài thơ này nhất định có thể được ghi vào sử sách, lưu truyền muôn đời!”

Trên thực tế ông ta nói không sai, nhà sử học đời sau đều vô cùng tôn sùng bài ca hai mươi bốn tiết khí này, nhất trí cho rằng bài thơ này đã mở đầu kỉ nguyên mới cho nông nghiệp. mới Đại Khang, đặt phương hướng rõ ràng cho sự phục hồi và phát triển nhanh chóng của nông nghiệp Đại Khang.

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Kim Phi chưa về tứ hợp việc, mà quay lại tòa soạn nhật báo Kim Xuyên với Trần Văn Viễn.

“Ông à, từ giờ về sau đây là văn phòng của ngài, sân phía sau chính là kí túc của ngài, nếu ngài không hài lòng, hoặc người nhà của ngài tới, chúng ta có thể đổi tiếp.”

Để biểu thị sự coi trọng, Trần Văn Viễn đưa kí túc vốn để

mình ở nhường cho Triệu Nhạc.

“Không cần đổi nữa, chỗ này đã rất tốt rồi

Triệu Nhạc vội xua tay, sau đó đi vào sân nhỏ, quan sát văn phòng và kí túc sau này của mình.

Trần Văn Viễn nhìn hai bên trái phải không người, đụng vào người Kim Phi nhỏ giọng hỏi, “Kim tiên sinh, vậy lương

tháng của ông Triệu bao nhiêu thì phù hợp?”

“Ngươi xem rồi quyết định đi, nếu không chắc lắm thì đi tìm A Nguyệt bàn bạc một chút.”

Trước mắt tài chính của Kim Xuyên do Đường Tiểu Bắc quản lí, Kim Phi không quan tâm lắm.

A Nguyệt chính là một trong những trợ thủ của Đường Tiểu Bắc, chuyên phụ trách khoản tiền lương của các bộ phận.

“Vậy được rồi."

Trần Văn Viễn gật đầu, vừa chuẩn bị nói tiếp, cửa sân nhỏ. đã có tiếng bước chân truyền tới.

Khóe mắt Kim Phi nhìn thấy người tới, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio