Sau khi Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc đi, Kim Phi cũng đi ra ngoài.
Nhưng y không ra khỏi cửa, mà leo lên tháp canh trong sân, nhìn về phía Bắc, trong lòng có cảm xúc phức tạp.
Mặc dù không tiếp xúc với Phạm tướng quân nhiều, nhưng y khâm phục đối phương tận sâu trong lòng.
Phạm tướng quân xuất thân giàu sang, vốn có thể sống cuộc sống xa hoa trong nhung lụa, nhưng ông ấy lại lựa chọn bỏ bút cầm đao, dẫn quân Phạm Gia bảo vệ thành Vị Châu.
Kim Phi đã từng đến thành Vị Châu, biết hoàn cảnh bên đó như thế nào.
Vị Châu nằm ở biên cương phía Bắc, vào tháng tám tuyết đã bắt đầu rơi cả ngày, trong một năm ít nhất có bốn năm tháng cũng lạnh đến mức đóng băng, hơn một nửa thời gian của mấy tháng còn lại cũng có gió cát thổi vào mặt.
Chưa bàn đến khí hậu khắc nghiệt, Vị Châu là một tòa thành quân sự, căn bản không có bất cứ trò gì để giải trí.
Phạm tướng quân mặc dù là người cao quý nhất trong quân Trấn Tây, nhưng luôn cùng ăn cùng ở với binh lính, trừ lúc chiêu đãi khách, bình thường gần như không hề ăn riêng.
Thậm chí ngay cả người nhà cũng không dẫn theo.
Có thể nói, nếu như không có Phạm tướng quân, nếu như không có quân Phạm Gia, Đại Khang không đợi kịp Kim Phi tới đã bị chia cắt rồi.
Kim Phi tự nghĩ, nếu như y là Phạm tướng quân, y không thể làm được đến mức này.
Kim Phi không quen biết Phạm tướng quân, cũng không có tình cảm gì, nhưng vừa nghĩ đến mấy chục ngàn binh lính vất vả trấn giữ biên cương bị kẻ địch nhẫn tâm tàn sát, vừa nghĩ tới Phạm tướng quân đầu lìa khỏi xác, đầu còn bị địch lấy làm chén rượu, Kim Phi không ngăn nổi cơn giận!
Việc này không liên quan đến tình cảm cá nhân, mà vì y là con cháu của Viêm Hoàng!
Kim Phi quả thực không ngờ Tấn vương sẽ làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy!
Cho dù ở thời nào, kẻ tiếp tay cho giặc luôn đáng hận.
Cửu công chúa hối hận vì ban đầu không giết chết Tấn vương, chẳng lẽ Kim Phi lại không?
Nghĩ đến việc bản thân là kẻ ra lệnh để cho Tấn vương trở lại đất Tấn, Kim Phi chỉ hận không thể tự tát mình hai cái!
Nếu như lúc ấy y giết chết Tấn vương, Phạm tướng quân đã không chết!
Mấy chục ngàn quân Phạm Gia cũng đã không chết! Mấy chục ngàn người đó!
Hơn nữa còn là tướng sĩ đã vất vả trấn giữ biên cương mười mấy năm!
Kim Phi mặc dù không biết bọn họ, nhưng không có nghĩa là Kim Phi không khâm phục bọn họ!
Cửu công chúa đứng ở dưới tháp canh, mím môi quan sát một lúc rồi ra hiệu cho Châu Nhi đến phòng bếp lấy một vò rượu.
Không để cho những người khác đi theo, Cửu công chúa tự mình ôm lấy vò rượu, cầm theo một chiếc bát sứ, leo lên tháp canh.
Cô đặt chiếc bát sứ lên trên đống mũi tên rồi rót một bát rượu cho Kim Phi.
Mãi cho đến lúc này, Cửu công chúa mới nhìn thấy, trong đôi mắt của Kim Phi đầy nước mắt!
Cửu công chúa lập tức trở nên luống cuống. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Kim Phi rơi lệ. "Phu quân..."
Cửu công chúa đau nhói trong lòng, cẩn thận giúp Kim Phi lau sạch nước mắt.
"Vũ Dương, chúng ta sai rồi!"
Kim Phi nghẹn ngào nói: "Chúng ta đều nhìn lầm Tấn vương rồi! Là chúng ta hại chết Phạm tướng quân, hại chết sáu chục nghìn quân Phạm Gia!"
Nói xong, y đấm vào đống mũi tên.
Một đấm này tràn đầy phãn nộ, đến mức gãy cả mũi tên.
"Không, là ta sai rồi, ta nhìn lầm vương thúc!"
Cửu công chúa vội vàng kéo nắm đấm của Kim Phi vào trong lồng ngực, lắc đầu nói: "Ta rõ ràng đã nhìn thấu Trần
Vĩnh Trạch là kẻ lòng lang dạ sói, lại không giết ông ta, là ta sai, không liên quan đến phu quân!"
"Sai chính là sai!"
Kim Phi cười khổ rồi läc đầu, bưng chén rượu trước mặt lên, hai tay nâng nó lên đổ xuống đất.
Sau đó cất giọng hát lớn về phía Bắc: