Người dân Bình Giang xem đến mức nhiệt huyết sục sôi, nhiều cựu binh đã từng phục vụ trong quân Phạm Gia đều kích động đến rơi nước mắt.
Nhưng khi đi được hai phần ba câu chuyện, bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Tứ hoàng tử giết cha soán vị, Đại Khang rơi vào hỗn loạn, thành Vị Châu rơi vào tình trạng thiếu hụt vật tư.
Tần vương vì dã tâm của mình, lợi dụng sự tin tưởng của Phạm tướng quân, lấy lý do tăng tiếp viện vật tư để Phạm tướng quân mở cổng thành Vị Châu.
Thấy cảnh tượng này, vô số người dân Bình Giang đều đau lòng, cầu nguyện Phạm tướng quân không rơi vào bẫy.
Đáng tiếc Phạm tướng quân không nghe được lời cầu nguyện của họ, nghênh đón đội ngũ của Tấn vương vào thành Vị Châu.
Sau đó người của Tấn vương đầu độc giếng trong doanh trại quân đội, cấu kết với người Đông Man để tấn công quân Phạm Gia.
Xem đến đây, dường như tạt một gáo nước lạnh vào chảo dầu nóng, người dân dưới khán đài sôi sục!
Có người nhảy lên chửi rửa, có người quỳ dưới đất than khóc, cũng có người muốn lao lên sân khấu đánh nhau với các diễn viên đóng vai người Đông Man...
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn!
Cũng may, Hàn Phong và Đường Phi đã nghĩ đến kết quả này, đã chuẩn bị đề phòng.
Binh phủ vừa mới miễn cưỡng được chỉnh đốn xong, lại cùng nhân viên hộ tống lao từ phía sau khán đài ra, chặn trước sân khấu để ngăn chặn người dân thực sự lao lên sân khấu, làm các diễn viên bị thương.
Người chủ trì đoàn ca múa cũng cho người mang lên vài chiếc trống lớn, đánh nhịp trống chỉnh tề.
Các diễn viên tập hợp lại hát vang bài Tỉnh trung báo quốc.
"Khi khói bay lên, đất nước nhìn về phương bắc..."
Khi các nhân viên hộ tống cũng tham gia vào đội ngũ hợp ca, tiếng hát càng lúc càng to, thậm chí át cả tiếng trống và tiếng nói của người dân.
Sau khi hát xong một lần, những nhân viên hộ tống không dừng lại, mà bắt đầu hát lần thứ hai.
Người dân kích động, dần dần bình tĩnh lại trong tiếng hát.
Bài hát này rất phù hợp với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, rất nhiều cựu binh giải ngũ nghe đi nghe lại thì nhớ lại những ngày họ phục vụ ở thành Vị Châu, vừa khóc vừa hát theo.
Giai điệu của "Tinh trung báo quốc" không phức tạp, ngày càng có nhiều người hát theo.
Chẳng bao lâu, dàn hợp ca nhân viên hộ tống và diễn viên đã biến thành dàn hợp ca của hàng nghìn người.
Mỗi lần hát đến "bao nhiêu huynh đệ trung nghĩa chôn nơi đất lạ" hợp ca lại bị lạc nhịp.
Không phải câu này khó hát mà khi hát câu này, các cựu binh sẽ nhớ đến những đồng đội đã hy sinh trên chiến trường, người dân cũng sẽ nghĩ đến những người thân của họ đã hy sinh ở biên cương phía Bắc, sẽ không bao giờ gặp lại được người thân!
Tiếng hát đau buồn truyền khắp quận Bình Giang, rất nhiều người không đến, hoặc có người không tìm được chỗ cũng quay lại, lần lượt quay đầu nhìn về phía cổng chợ.
Đoạn điệp khúc kéo dài gần một nửa giờ mới kết thúc.
Không biết bao nhiêu cổ họng của người dân đã khàn đi.
Sự yên tĩnh bên dưới sân khấu cuối cùng cũng đã trở lại.
"Quân gia, lời hí trong vở kịch vừa rồi là thật hay là câu chuyện?”
Một cựu binh ở rất gần sân khấu hỏi với giọng khàn khàn.
Những người dân xung quanh nghe thấy cựu binh hỏi như vậy, cũng rối rít ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Thật ra hầu hết mọi người đều biết nếu không phải là sự thật thì đoàn ca múa Kim Xuyên sẽ không diễn như vậy, nếu không người dân Bình Giang sẽ xé xác những diễn viên biểu diễn.
Chỉ là trong lòng họ vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Ngộ nhỡ đây chỉ là một câu chuyện trên sân khấu thì sao?
Đáng tiếc, câu trả lời của người chủ trì, đã đập tan chút hy vọng cuối cùng của bọn họ.
"Rất tiếc phải thông báo với mọi người rằng, câu chuyện vừa rồi, đều là cải biên theo sự kiện có thật, quân Phạm Gia và Phạm tướng quân, đều..... hy sinh anh dũng cho tổ quốc rồi!"
Người chủ trì khàn giọng nói.
"Sao có thể như vậy? Tại sao Tấn vương phải phản bội Phạm tướng quân?”
Cựu binh đặt câu hỏi gào khóc nói: "Tại sao?"