Không gian trên thuyền có hạn, nên không mang theo con ngựa chiến nào, Kim Phi và mọi người cùng đi bộ, từng bước theo bờ biển đi về phương Bắc.
“Không biết thành Du Quan bây giờ thế nào rồi nhỉ?”
Kim Phi nhìn cánh đồng hoang vu phía Bắc, ánh mắt tràn đầy lo lăng.
Thành Du Quan không phải là một thành trì bình thường, mà đây là cửa lớn phía Bắc của Đại Khang, là cửa ngõ để tiến vào Trung Nguyên.
Mặc kệ cái giá phải trả là gì, Kim Phi phải đảm bảo thành Du Quan nằm trong tay người của mình.
Hiện giờ không thể dùng phi thuyền, tấn công thành lại càng khó hơn, một khi thành Du Quan bị người Đông Man cướp được, muốn lấy lại, khó hơn lên trời.
Cho dù có đoạt lại thành được, số quân Uy Thắng và nữ công nhân tới đây sống sót còn lại cũng sẽ không nhiều.
Kim Phi không hề muốn chứng kiến cảnh tượng đó.
Trong thành Du Quan, Lưu Thiết đứng trên thành Nam nhìn về phía Nam, đôi mắt cũng chứa đầy sự lo lắng.
Vốn tưởng rằng sau khi thiêu rụi kho lương thực của quân địch, quân địch sẽ tự thấy khó mà lui, không ngờ vua Đông Man lại càng thêm điên cuồng hơn, thậm chí còn cắt bớt số quân để tiết kiệm lương thực.
Lúc trước, để giảm thiểu thương vong, vua Đông Man đã phân tán tốt thí tấn công thành để giảm thương vong do máy bắn đá.
Nhưng kể từ khi kho lương thực bị đốt, vua Đông Man đã phái số bia đỡ đạn ra ít nhất là gấp ba lần.
Trên thảo nguyên rậm rạp người là người, một người nối tiếp một người, máy băn đá chẳng cần phải ngắm, băn bừa cũng trúng.
Tình thế phía Bắc cấp bách, phía Nam cũng chẳng lạc quan hơn là bao.
Phùng Thế Tài hiểu rõ rằng sau khi kho lương thực bị đốt, bọn chúng lại chỉ có từng đó người, không có khả năng trụ lại ở đất Tấn này, đường sống duy nhất là chiếm được thành Du Quan, như vậy mới có tiếp tế.
Vì thế, liên quân Tấn Man tấn công thành Nam điên cuồng không kém gì người Đông Man.
May mắn là Trấn Viễn số 1 tuy đã chìm nghỉm ở trong nước, nhưng đạn dược trong khoang thuyền đã chuyển xuống được một phần ba, hơn nữa những thứ được chuyển xuống chủ yếu là thuốc nổ, lựu đạn, bom chớp sáng, cung nỏ, chỉ có mũi tên chưa được chuyển xuống.
Nhờ vào số đạn dược này mà các nhân viên hộ tống và nữ binh mới chống đỡ được tới giờ.
Nhưng số lượng đạn dược có hạn, vì để giảm bớt việc sử dụng chúng, ngoại trừ một phòng bệnh dành cho người bị thương ở trong thành Du Quan, bên ngoài không có bất kỳ một phòng ốc nào.
Không chỉ mình gạch ngói, đến cả gạch nung dùng để xây nhà tranh cũng bị các nhân viên hộ tống dỡ xuống, đưa lên tường thành để dùng cho máy bắn đá.
Nhà ở tập thể của các nhân viên hộ tống cũng đổi thành lầu vải
Ngay cả tay vịn xếp bằng gạch bên trong thành cũng bị dỡ xuống.
Có thể nói, thứ gì trong thành có thể dùng cho máy bắn đá, trên cơ bản đều đã bị đập hết.
Nhưng dù đã hạn chế dùng, số đạn dược Trấn Viễn số 1 mang tới vẫn sắp hết.
Tiếp theo các nhân viên hộ tống và nữ binh buộc phải đánh cận chiến với quân địch.
Khi Trấn Viễn số 1 tới đây, số người trong thành Du Quan có thể đứng lên để chiến đấu là tám trăm người, trong đó có tới sáu trăm nữ binh.
Mặc dù sau này Trấn Viễn số 1 có đưa thêm nhân viên hộ tống, thủy thủ vào, nhưng cũng chỉ hơn hai trăm người, cộng lại với tám trăm người, cũng chỉ mới hơn một nghìn người.
Đạn dược gần như đã dùng hết, một ngàn người cả ngày lẫn đêm canh gác hai bên thành Nam thành Bắc, đâu có dễ dàng?
Trong lòng Lưu Thiết không còn tự tin. Nhưng đánh tới bây giờ, Đông Man đã chết không biết bao nhiêu người, ngoại trừ cố gắng phòng thủ từ bên trong, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.