Kim Phi ở trong lầu trại chậm rãi ăn cơm, trên mặt biển lại là rất bận rộn.
Đám bè gỗ của Đông Man đã bị thủy quân do Trịnh Trì Viễn chỉ huy đánh bại, những người may mắn sống sót cũng bị đuổi tới bên ngoài phía nam hàng trăm dặm, trong thời gian ngắn không thể quay trở về.
Nhưng để đề phòng có con cá lọt lưới đánh lén, Trịnh Trì Viễn vẫn bố trí hơn mười chiếc thuyền tuần tra trên vùng biển gần đó, tiếp đó còn bố trí mấy chiếc tàu hạng nhẹ có mực. nước tương đối nông để chạy đến chỗ Trấn Viễn số 1 bị chìm, tiến hành dọn dẹp.
Kết cấu chính của Trấn Viễn số 1 là những mảnh gỗ, gần như đang trôi nổi trong nước, nếu kéo nó đi cũng không quá khó khăn.
Nhưng đám người Trịnh Trì Viễn cũng không sốt ruột, bề ngoài nhìn thì giống như có ngươi ra vào boong tàu, nhưng trên thực tế thì tiến độ công việc rất chậm.
Trịnh Trì Viễn không vội vàng, nhưng vua Đông Man lại vô cùng sốt sắng.
Bây giờ nhóm bè gỗ đã bỏ trốn rồi, quyền khống chế mặt biển nằm trong tay thủy quân, cũng có nghĩa là Kim Phi có thể nhận được tiếp viện bất cứ lúc nào.
Bọn chúng không thể sử dụng biện pháp vây thành để làm cạn kiệt nguồn cung cấp vật tư bên trong thành Du Quan nữa, chỉ có thể tấn công băng vũ lực.
Bây giờ những xác chết dưới tường thành đã bị dọn sạch, nếu tấn công bằng vũ lực thì chắc chắn lại phải dùng người để lấp đầy tường thành thêm một lần nữa.
Cho đến hiện tại, người Đông man đã chết rất nhiề nhiều oán hận của nhiều bộ lạc được tích lũy từng chút một đã gần như đạt đến mức giới hạn, nếu lại đánh tiếp thì hậu quả sẽ như thế nào, vua cũng không dám đảm bảo.
Đội trưởng đội cận vệ tiến vào thì nhìn thấy sắc mặt của vua đầy vẻ mệt mỏi mới khuyên nhủ: "Đại vương, ngài ngủ một giấc đi, còn tiếp tục như vậy nữa thì cơ thể cũng sẽ không chịu nổi."
Kể từ khi biết Kim Phi xuất hiện ở thành Du Quan, vua chưa từng chợp mắt được một giây, cho nên hai mắt đều đỏ hoe.
Vua không hề cảm kích lòng tốt của đội trưởng đội cận vệ mà ngẩng đầu lên hỏi: "Bọn họ đã vớt được thuyền lên chưa?"
Đây mới chính là vấn đề mà bây giờ vua Đông Man quan †âm nhất.
"Vẫn chưa; Đội trưởng đội cận vệ đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Trong lòng vua đang cảm thấy bực bội nên bỗng đứng lên, vén rèm lên bước ra bên ngoài lều trại.
Vừa ra ngoài, thì ra là một lầu trại bị đè sụp do tuyết rơi quá nhiều, bếp lò bên trong đã đốt cháy lều trại, khiến cho mọi người hoảng loạn.
Hai ngày này tuyết rơi mấy đợt, lầu trại bị tuyết đọng đè sập nhiều lần.
Lều trại bị đè sụp cũng không phải là điều thảm nhất, điều †ồi tệ nhất là đám bia đỡ đạn thậm chí còn không có lều trại, bọn họ chỉ có thể cùng chen chúc một chỗ với bò và ngựa, trốn dưới bụng bò và ngựa, dùng bò và ngựa để che mưa chẳn gió.
Vua không hề tức giận, cũng lười quay về lều trại, chỉ đứng trong tuyết như vậy hỏi: "Nói cho ta biết, bây giờ tình hình trên biển như thế nào rồi?"
"Bọn họ còn chưa vớt được con tàu bị chìm kia, nhưng đã phái rất nhiều thuyền nhỏ đi tới bến tàu để vận chuyển vật tư và binh lính." Đội trưởng đội cận vệ đáp: "Trên tường thành của bọn họ rõ ràng đã có nhiều lính canh hơn trước!"
"Vận chuyển vật tư và binh lính?" Vua nhíu mày, nhảy lên ngựa chiến ở cửa. Khi chạy đến bờ biển, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển
khắp nơi đều là thuyền nhỏ, đang kéo binh lính và hòm gõ, một chuyến chở về bến tàu của thành Du Quan.
Lại quay đầu nhìn về phía tường thành Du Quan lần nữa, quả nhiên đúng như đội trưởng đội cận vệ đã nói, số binh lính đang canh giữ ở đó tăng lên rất nhiều
Những phát hiện này khiến cho trong lòng vua cảm thấy lạnh lếo, không khỏi suy nghĩ xem mình có nên rút quân hay. không.
Khi suy nghĩ này nảy ra, trái tim của vua đột nhiên bị thắt chặt mạnh.
Lúc đến, hắn dẫn đầu một đội quân lớn hơn trăm nghìn, tràn đầy tự tin nhìn đời bằng nửa con mắt, có thể dùng một đòn để phá hủy thành Du Quan, tư thế vung roi đánh Trung Nguyên.