Chính trị viên đứng ở phía trước, mặt mày hớn hở kể lại khiến đám tân binh ở dưới nghe được đều phấn khích không thôi.
Thực ra, tổng lực của liên quân Tấn Man và người Đông Man còn ít hơn một triệu rất nhiều, nhưng để nâng cao sĩ khí Trần Văn Viễn đã cố tình viết thành một triệu đại quân.
Mà chiêu này cũng đặc biệt hiệu quả.
Các tân binh vốn là lo lắng về sự chênh lệch lực lượng giữa địch và ta, nhưng bây giờ có thành Du Quan làm gương thì tâm lý của họ đã khác.
Trong thành Du Quan có cả triệu kẻ địch, đội quân Nương Tử và quân Uy Thắng chỉ có năm ngàn người, cho dù cộng thêm quân Bắc phạt thủ thành trước đó cộng thêm một số của thủy quân Đông Hải đến sau, thì tổng số cũng chưa được mười ngàn. Vả lại còn cách xa Kim Xuyên mấy ngàn dặm, nguồn vật †ư vô cùng khan hiếm, nhưng họ vẫn đánh bại kẻ địch gần như gấp trăm lần!
So với bọn họ, thì tình hình ở thành Hi Châu tốt hơn nhiều.
Thành Du Quan còn có thể thắng, thế tại sao họ lại không thể thắng chứ?
Ngoài việc phân tích từ góc độ tổng thể, Trần Văn Viễn còn dành nhiều không gian ca ngợi cuộc Bắc phạt do Lưu Thiết chỉ huy.
Nhiều tân binh đều lộ ra biểu cảm chấn động, khi nghe tin quân Bắc phạt đã phá hết những ngôi nhà có thể phá được trong thành Du Quan, lúc Kim Phi chạy tới nơi thì thành Du Quan đã thành một tòa thành trống rỗng, xác chết bên ngoài thành chất cao như núi, còn cao hơn hơn cả tường thành.
Nhiều tân binh đều cúi đầu xấu hổ khi nghe thấy trận đánh kết thúc, quân Bắc phạt chỉ còn lại tám trăm nữ thương binh, không có đạn dược tiếp viện và cũng không ai biết là có viện binh hay không nhưng họ vẫn kiên định giữ vững trận địa.
Lúc đó đã có một số binh lính nữ bật khóc.
Kể từ hôm đó, câu chuyện tám trăm binh lính nữ quyết chiến với Đông Man đã bắt đầu lan truyền khắp Xuyên Thục.
Cửu công chúa vô cùng quan tâm đến tiền tuyến, nên khi biết sĩ khí của nhân viên hộ tống và tân binh ở tiền tuyến đã được nâng cao lên như dự đoán của mình, thì tảng đá trong lòng cô ấy đã hạ xuống.
Nghe nói các binh sĩ rất quan tâm đến sự tích tám trăm binh lính nữ, nên đã lập tức cho người kéo Trần Văn Viễn ra khỏi giường tới đây, nói anh ta nhanh chóng viết một kịch bản †ập trung vào việc tuyên truyền câu chuyện của các binh lính nữ.
Trần Văn Viễn cũng hiểu bây giờ tiêu cục cần những sự tích hào hùng để nâng cao tinh thần, nên anh ta đã bắt đầu viết ngay trong ngày hôm đó.
Khi Thanh Diên biết được chuyện này, cô ấy cũng lập tức tập hợp đoàn ca múa và chuẩn bị cho buổi diễn tập.
Không chỉ Kim Phi biết câu "biết người biết ta trăm trận trăm thắng), mà người Đảng Hạng ngoài Hi Châu cũng đã cử người theo dõi doanh trại hộ tống, chiến thắng ở thành Du Quan đã được công bố cho toàn quân, nhân viên hộ tống và tân binh trong cả doanh trại cũng vì thế mà vui mừng không thôi, nên người Đảng Hạng cũng đã nhanh chóng biết được tin này.
Thật ra người Đảng Hạng cũng rất để ý đến cuộc chiến ở thành Du Quan nhưng không giống như Cửu công chúa, họ không muốn Kim Phi giành chiến thăng, và càng không tin là Kim Phi lại thắng nhanh đến vậy, còn việc bắt sống được vua Đông Man trong mắt người Đảng Hạng chỉ là chuyện nực cười.
Tuy nhiên, Lý Lăng Duệ - tổng chỉ huy quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, đã lập tức tập hợp các tướng lĩnh cấp cao tới để mở một cuộc họp nhỏ và nói chuyện này cho bọn họ biết.
"Không thể nào. Kim Phi mới đi khỏi Kim xuyên có mấy ngày? Cho dù họ có loại thuyền lớn tự chạy đó, thì bây giờ cũng chỉ mới tới thành Du Quan, sao họ có thể đánh bại Yabe được?"
Nghe xong một vị tướng có râu xồm đã từ chối tin tưởng chuyện này: “Chắc chắn là tin giải”
“Đúng vậy!”
Các tướng lĩnh khác của Đảng Hạng cũng phụ họa theo.
“Đương nhiên ta biết là tin thất thiệt, ta gọi các ngươi tới đây là để phân tích xem tại sao Trương Lương lại làm như vậy?"
"Còn vì cái gì nữa, chột dạ thôi?”
Tướng lĩnh râu xồm nói: “Ta nghe nói gần đây có nhiều tân binh chạy trốn, Trương Lương làm như vậy chắc chắn là để xoa dịu tỉnh thần tân binhl"
"Có lý"
Rất nhiều tướng lĩnh đều gật đầu đồng tình. Xi𝓷 ủ𝓷g hộ chú𝓷g tôi tại { t𝑟𝒖mt𝑟𝒖 𝘆𝓮𝓷﹒V𝓷 }
Chỉ có một tướng lĩnh lớn tuổi vuốt râu nói: "Đại vương, chuyện này rất quan trọng. Hay là, chúng ta cho người về vương thành xác nhận với bệ hạ xem thế nào?”