Về điểm này Kim Phi cũng đã trải nghiệm, lúc trước phái người ra khỏi thành truy đuổi ky binh Đông Man, Kim Phi suy xét rắng tiểu đoàn Thiết Hổ vừa mới mai phục vua Đông Man trở về, nên chưa bố trí nhiệm vụ cho bọn họ, ai dè Trần Phượng Chí chẳng buồn đến xin chỉ thị, dẫn người lao thẳng ra ngoài.
Nói nghiêm túc hơn, anh ta đã coi thường quân lệnh, tự tiện hành động, nếu Kim Phi bằng lòng thì cứ việc giết anh ta, Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể trách y.
Chỉ là Kim Phi chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với người của mình, sau khi trở về y cử người gọi Trần Phượng Chí đến đạp cho mấy phát, lại cảnh cáo một trận, vì là lần đầu anh ta phạm tội nên chuyện này coi như xong.
Kết quả Trần Phượng Chí da dày thịt béo, bị đạp cũng không thèm để ý, ngược lại còn mừng rỡ như nhặt được tiền.
Khoảng thời gian ở dốc Đại Mãng, Trần Phượng Chí luôn rất ngưỡng mộ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, không phải vì cách đối xử và hiệu quả chiến đấu của họ mà vì bầu không khí của tiêu cục.
Lúc ấy Hầu Tử từng nói với anh ta, khi nào Kim Phi bắt đầu đá ngươi, điều đó có nghĩa là y sẽ không coi ngươi như người ngoài nữa.
Cho nên Trần Phượng Chí bị Kim Phi đạp xong thì lại vui vẻ đến thế.
Kết quả ai ngờ Kim Phi định về Xuyên Thục đánh người Đảng Hạng lại không có ý định dẫn anh ta đi cùng, điều này làm Trần Phượng Chí không thể chấp nhận được.
Nếu không phải mấy ngày hôm trước Kim Phi mới cảnh cáo thì Trần Phượng Chí chỉ sợ không thể nhịn đến lúc tan họp mà đã nhảy ra chen ngang từ sớm.
Kim Phi nhìn Trần Phượng Chí, lại nhìn Mạnh Thiên Hải, cuối cùng vẫn gật đầu: “Thế tiểu đoàn Thiết Hổ cũng theo ta cùng về đi.”
Y có thể nhận ra, Mạnh Thiên Hải thực sự không thể “thuần phục' được Trần Phượng Chí, nếu để Trần Phượng Chí quanh quẩn ở đây, không chỉ Mạnh Thiên Hải khó xử, mà Lưu Thiết cũng sẽ gặp rắc rối.
Chẳng lẽ phải chém anh ta thật sao?
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Uy Thắng dù sao cũng không phải là một đơn vị, thậm chí trong lòng quân Uy Thẳng, bọn họ là đến hỗ trợ tiêu cục Trấn Viễn thay cho Tây Xuyên, Khánh Hâm Nghiêu.
Nếu như Lưu Thiết thật sự muốn chém Trần Phượng Chí, đừng nói binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ, chỉ sợ đến cả quân Uy Thắng cũng sẽ không đồng ý.
Đến lúc đó lỡ như tạo thành cuộc nổi loạn bất ngờ thì lại phiền.
Tướng sao lính vậy, Trần Phượng Chí hiếu chiến, đám lính anh ta dẫn theo cũng rất hung hãn.
Những ngày gần đây, Kim Phi thường xuyên nhìn thấy những người lính của tiểu đoàn Thiết Hổ khiêu chiến nhân viên hộ tống, thậm chí còn có người đề nghị nữ công nhân đối kháng bằng đạn thật với bọn họ, may mà nữ công nhân không đồng ý, nếu không có thể có người mất mạng.
Nếu Trần Phượng Chí chủ động yêu cầu, Mạnh Thiên Hải cũng không phản đối, Kim Phi dứt khoát thuận nước đẩy thuyền dẫn theo cả tiểu đoàn Thiết Hổ cũng được.
Nhận được sự đồng ý của Kim Phi, Trần Phượng Chí phấn khích nhảy lên, ôm quyền về phía Kim Phi, xoay người chạy thẳng, hiển nhiên là đi báo tin cho tiểu đoàn Thiết Hổ.
Những gì cần nói thì đã nói, Trần Phượng Chí chạy đi thì Trịnh Trì Viễn và Mạnh Thiên Hải cũng lần lượt rời đi để sắp xếp công việc của mình.
Ngược lại thống soái như Lưu Thiết lại rảnh rỗi.
Quân Bắc phạt trước đó đã chiến đấu quá vất vả, hầu như: ai cũng bị thương, khác nhau chỉ là thương nặng hay thương nhẹ.
Bây giờ chỉ viện đã tới, Kim Phi yêu cầu quân Bắc phạt rút lui, nghỉ ngơi trong phòng bệnh mấy ngày.
Cho nên Lưu Thiết không cần sắp xếp cho bọn họ, họ sẽ ở lại cùng Điền tiên sinh, Khánh Mộ Lam.
“Thiết Tử ca, việc còn lại dựa vào huynh.”
Kim Phi vỗ vai Lưu Thiết: “Dù có chuyện gì xảy ra, huynh cũng phải bảo vệ thành Du Quan, nếu quân Uy Thắng hoặc thủy quân không nghe theo chỉ huy, lập tức phái người truyền tin cho ta biết, ta sẽ lập tức nghĩ cách xử lý.”
“Tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi, chủ lực của Đông Man vừa bị tổn thất nặng nề, hiện tại như rắn mất đầu, tạm thời không dám đến nữa, không sao đâu.”
Lưu Thiết lắc đầu, thấy lầu trại không có người ngoài, lo lảng sốt ruột nói: “Nhưng lần này Phi ca trở về sẽ phải đối mặt với mấy trăm ngàn người Đảng Hạng, nhất định phải cẩn thận!”
Vừa rồi Kim Phi chỉ nói ngắn gọn tình huống bên ngoài thành Hi Châu, Lưu Thiết cũng nghe hiểu, lần này người Đảng Hạng triệu tập binh mã gần như không có bia đỡ đạn, hơn nữa đều là binh tướng tinh nhuệ.
Hơn nữa chiến trường không ở ngoài thành Hi Châu, mà là ở huyện biên giới phía bắc quận Hi Châu, nói cách khác lần này bên ta không có cách phòng thủ, chỉ có thể đối mặt trực diện với kẻ địch.
Cho dù có tin tưởng Kim Phi nhưng biết kẻ địch có đến trăm ngàn quân, Lưu Thiết thật sự lo lắng, nên cách xưng hô với Kim Phi cũng thay đổi.