*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tú bà vỗ ngực thở phào.
Hiện giờ giá trị của Đường Tiểu Bắc rất cao, nếu bị Kim Phi phá thân thì phiền phức.
Gánh nặng trong lòng rơi xuống, tú bà lại sợ đắc tội với vị thần tài này, nghĩ ngợi một chốc rồi dặn dò:
“Đi nói với ba người Tiểu Bạch, hôm nay không cần gặp khách nữa, đợi Kim tiên sinh và Tiểu Bắc nói chuyện xong, bảo họ đến phục vụ Kim tiên sinh”.
Lần này Xuân Phong Lâu có bốn cô gái tham gia cuộc thi hoa khôi, để ôm chặt lấy chân Kim Phi, hy sinh ba ứng viên khác, bà ta cũng không tiếc.
“Ngoài ra, bảo lão Lương chuẩn bị, nếu Kim tiên sinh lại làm thơ cho Tiểu Bắc thì bảo ông ta nhanh chóng truyền ra ngoài, thêm chút sức cho phần thi ngày mai của Tiểu Bắc”.
“Vâng!”
Nha hoàn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong đình nghỉ mát, Kim Phi đã đưa bình thuốc nhỏ cho Đường Tiểu Bắc.
Hai người lại kiểm tra lại kế hoạch, sau khi xác định không có sơ suất gì, Kim Phi đứng lên nói: “Ngày mai là cuộc thi hoa khôi, cô chuẩn bị thật tốt”.
“Ừ”.
Đường Tiểu Bắc gật đầu.
“Vậy được rồi, ta về đây”.
“Bây giờ vẫn còn sớm, hay là ta giới thiệu vài tỷ muội cho tiên sinh nhé, xem như ta đáp trả ơn cứu của tiên sinh”.
Đường Tiểu Bắc cười híp mắt: “Có vài người chưa từng tiếp khách, vẫn còn trong trắng, hơn nữa đã từng học cách phục vụ, họ đều mong có thể gặp được tiên sinh”.
“Sao lại quay về vấn đề này vậy?”
Kim Phi oán thầm, xua tay nói: “Thật sự không cần, ta còn việc gấp”.
“Vậy được, ta tiễn tiên sinh về”.
Thấy Kim Phi không có ý kia thật, Đường Tiểu Bắc chỉ đành cho qua.
Hai người cùng đi khỏi đình mái, định đi theo đường cũ đến cửa sau.
Nhưng vừa đi đến hành lang đã thấy một nhóm các cô gái đi đến.
“Tiểu Bắc tỷ, vị này là Kim tiên sinh sao?”
“Ôi, Kim tiên sinh đẹp trai hơn những gì người khác nói”.
“Không chỉ đẹp mà còn có tài nữa”.
“Kim tiên sinh, ta đã viết một bài thơ, ngài đến phòng ta xem giúp ta nhé?”
…
Mấy cô gái vừa bước đến đã bao vây Kim Phi lại, kẻ ôm cánh tay, người nhướng mi quyến rũ.