Nếu không phải bộ lạc Thương Ưng nổi dậy, Kim Phi cũng không cần cuống cuồng như vậy.
Sau khi y giết chết Gada.
Cao Nguyên rơi vào hỗn loạn trong thời gian rất dài, kết quả vì Ngụy Lão Tam, bộ lạc Thương Ưng có khinh khí cầu, điều này mang đến ưu thế lớn cho bọn họ, sau khi tiếp quản địa bàn và tài sản của Gada, thực lực của bọn họ tăng mạnh, có khả năng sắp thống trị được Cao Nguyên.
Nếu bộ lạc Thương Ưng thành công, dù tương lai bình định được Cao Nguyên, cũng sẽ là một trận ác chiến.
Kim Phi dựa vào ghế, thở dài đầy tự trách: “Nếu không phải hôm qua ta nhiều chuyện, nói mấy câu với Nathan, thì không chừng cuộc đàm phán hôm nay đã thành công!”
“Phu quân, chàng đang nghĩ gì vậy?” Cửu công chúa thấy Kim Phi nói vậy, lập tức buông tấu chương xuống nói: “Hai nước sao có thể đàm phán dễ dàng như vậy chứ?
Chàng nghĩ đến Lộ Khiết mà xem, thế cục Đông Man phức tạp, mấy bộ lạc liên minh nhỏ của cô ta chưa chắc đã tốt hơn bộ lạc Hắc Hổ, cô ta đến Đại Khang lâu như vậy, nhưng vẫn luôn không chịu đàm phán!
Nếu không phải Lý Địch dẫn Nathan đến, để cô ta cảm nhận được áp lực, đoán chừng bây giờ cô ta còn chưa lôi kéo đâu!”
Kim Phi nghe vậy, cũng cảm thấy cũng đúng.
Hai quốc gia đàm phán ảnh hưởng đến vô số người, các quan viên tham gia đàm phán đều phải cực kỳ cẩn thận.
Hạng mục đàm phán quan trọng, có thể cần vài năm mới có thể quyết định.
“Phu quân, trước kia chàng từng nói, cuộc sống trên thế giới này sẽ có chín phần mười bất hạnh, không ai có thể quan tâm đến tất cả mọi người!”
Cửu công chúa thấy Kim Phi hơi chán nản, đi vòng qua bàn làm việc rồi ngồi lên đùi Kim Phi, vòng tay qua cổ Kim phi nói: “Chàng chỉ cần thời gian hai năm, đã giúp cho người dân quận Kim Xuyên, và phần lớn người dân của Xuyên Thục được ăn no đã là giỏi lắm rồi, nhìn khắp lịch sử, cũng không có ai làm được điều này, kể cả những vị vĩ nhân kia!”
“Thổi phồng quá rồi!” Kim Phi cười nói: “Khen ta cũng được, nhưng không cần so sánh ta với mấy vị vĩ nhân kia đâu!”
“Phu quân, ta không hề tâng bốc chàng.” Cửu công chúa nghiêm nghị nói: “Vĩ nhân quả thật vĩ đại, nhưng những chuyện chàng làm, không có chuyện nào kém mấy vị vĩ nhân kia cả!
Dùng người tri thức để chống ngoại xâm, chưa kể đến phát minh khác, chàng còn nói nam nữ bình đẳng, hơn nữa còn thúc đẩy giáo dục, phát minh ra kỹ thuật in chữ di động, đây đều là những thành tựu sẽ ảnh hưởng đến cả thế hệ mai sau!
Ngàn năm sau, chắc chắn phu quân chàng sẽ trở thành vĩ nhân trong lịch sử Hoa Hạ, hơn nữa còn là vĩ nhân của vĩ nhân!”
“Nàng nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy có hơi tự hào!” Kim Phi cũng cười nói.
“Chàng có thể tự hào, cũng nên tự hào!” Cửu công chúa nói: “Thật ra thì ta vẫn luôn cảm thấy vui mừng, vì có thể gặp được phu quân, và gả cho chàng!”
“Nàng là công chúa, gả cho người miền núi như ta, có gì mà may mắn chứ?”
Kim Phi cười nói: “Nàng không biết đâu Vũ Dương, khi nghe tin ta sẽ cưới nàng, Hạ Nhi đã cực kỳ kích động, không ngừng khen ta có bản lĩnh, có thể cưới được công chúa, còn là công chúa được cưng chiều nhất, nàng ấy còn muốn ly hôn với ta, nhường vị trí vợ cả cho nàng!”
“Phu quân, chàng đừng nói như vậy!” Cửu công chúa nói: “Trong lịch sử có vô vàn hoàng tử công chúa, nhưng người tài như phu quân, từ xưa đến nay, chỉ có một mà thôi!
Nếu không phải gặp được phu quân, đến cả tư cách xuất hiện ở chính sử ta cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện ở một ít tư liệu lịch sử không quan trọng mà thôi, chứ đừng nói đến địa vị và chiến công như bây giờ!
Nói đến đây, Cửu công chúa có hơi xúc động, vòng tay qua cổ Kim Phi, rồi áp mặt vào mặt y: “Phu quân, cảm ơn chàng!”