Bộ lạc Thương Ưng cũng có khinh khí cầu, bọn họ cũng thích sử dụng khinh khí cầu chứa đầy lọ dầu hỏa để đi tấn công các bộ lạc khác.
Bằng cách này bọn họ có thể nhanh chóng đánh bại đối phương.
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng đã cảm nhận được nỗi kinh hoàng cảm giác bất lực của các cuộc không kích trên không.
Kẻ thù ở trên trời, và bọn họ ở dưới mặt đất, cho dù có nhiều sức lực như hơn nữa thì cũng không thể sử dụng được.
Dần dần, có người bắt đầu tuyệt vọng, quay đầu lại và chạy về phía sau.
Trên chiến trường, một khi có người bắt đầu chạy trốn, sẽ lập tức có người đi theo, sẽ nhanh chóng hình thành tình cảnh chạy tán loạn.
Cho nên mỗi một đội ngũ đều quân giám sát.
Nhưng không hiểu sao quân giám sát trong quân Dã Lang lại không phát huy tác dụng, cả chiến trường là một mảnh loạn lạc.
"Người tên là Nathan kia đã nói quân Dã Lang vô cùng kỳ diệu, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ như thế thôi."
Hầu Tử đặt kính viễn vọng xuống, bĩu môi nói. Ném bom trên trong trung rất khó có thể bao phủ toàn bộ mặt đất, để phòng ngừa quân Dã Lang may mắn tránh được vụ ném bom rồi tấn công sâu vào đập
Đô Giang, trước đó Hầu Tử đã bố trí hai tuyến phong tỏa ở phía trước.
Cuối còn chưa dùng đến cái nào, đối phương đã trực tiếp bị đánh đến mức tán loạn.
Hầu Tử không nhịn được cảm thấy Nathan đã nói quá lời về quân Dã Lang.
"Chắc là sứ giả Cao Nguyên kia đã từng bị quân Dã Lang đánh rồi nhỉ" Đại đội trưởng ở bên cạnh Hầu Tử mỉm cười và nói.
"Ngươi nói như vậy thì thực sự có thể,;' Hầu Tử gật đầu.
"Lão đại, vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Đại đội trưởng hỏi: "Muốn thừa thắng xông lên ư?"
"Thôi bỏ đi, phía sau có Đại Tráng mà, chúng ta vẫn nên làm tốt việc của mình thôi." Hầu Tử lắc đầu.
Bình thường, khi xảy ra tình trạng chạy tán loạn, đó là thời cơ tốt nhất để đuổi giết quân địch.
Nhưng toàn bộ kênh Mô Ngư có hình thoi, bây giờ bọn họ chiếm ưu thế về địa lý, nếu lao xuống, sẽ hoàn toàn mất đi lợi thế, hơn nữa sẽ khiến cho đội hình do phi thuyền tạo thành trên bầu trời sẽ bị bó tay bó chân.
"Lão đại, đại đội trưởng, hai người nhìn người đó xem, có phải điên rồi không?”
Một sĩ quan chỉ vào chiến trường ở bên dưới và nói..
Hầu Tử nhìn về phía ngón tay của anh ta, quả nhiên nhìn thấy một người khác với những người khác.
Lúc này, khắp nơi ở kênh Mô Ngư đều là những vụ nổ mạnh và ánh lửa, hầu như tất cả các binh lính của quân Dã Lang đều đang tìm kiếm công sự che chắn hoặc là chạy trối chết, nhưng người này có mái tóc rối tung, giơ một thanh loan đao trên tay, liên tục khua tay về phía không trung.
Đại đội trưởng cầm kính viễn vọng nhìn qua, trên mặt người này không hề có một chút sợ hãi nào, thay vào đó là tràn ngập sự tùy tiện và liều lĩnh, gào to về
phía không trung.
Mặc dù Hầu Tử và đại đội trưởng đều không nghe được hắn đang gào cái gì, nhưng họ có thể tưởng tượng được.
"Người này điên rồi à?" Đại đội trưởng khẽ cau mày.