Bởi vì đập nước lớn làm bằng bê tông, có thể có vấn đề phình to, mấy căn phòng này chính là để đề phòng khi đập nước lớn phồng lên, lúc mấu chốt cũng có thể coi như phòng an toàn.
“Hoảng cái gì?”
Kim Phi liếc mắt nhìn Thiết Chùy một cái, bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng.
Nhưng y không đến phòng an toàn, mà là cầm kính viễn vọng lên, nhìn về phía Xa Xa.
Chỉ thấy những bóng người lao ra từ một ngọn núi nhỏ ở phía bên phải cách đó không xa.
"Những người này có kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa biết rất rõ chúng tai"
Kim Phi thấy thế thì khẽ nhíu mày.
Động tác của những bóng người này rất nhanh, cũng không tập trung xông lên, mà chạy trốn cực kỳ rải rác, hơn nữa còn vừa chạy vừa né tránh.
Như vậy chẳng những tránh được việc bị phi thuyền ở trên không trung ném bom, còn có thể tránh bị nỏ hạng nặng xiên qua.
Có thể lập ra chiến thuật như vậy, đương nhiên là đã có một chút hiểu biết về phương thức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn.
Hơn nữa, hiệu quả của phương pháp tấn công này cũng rất rõ ràng, lúc này những cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên pháo đài đều đã được khởi động hoàn toàn, nhưng do quân địch đã phân tán và di chuyển theo hình chữ Z, nên hiệu quả phòng thủ của cung nỏ nặng và máy bắn đá đã giảm ởi rất nhiều.
Đặc biệt là cung nỏ hạng nặng, một mũi tên chỉ có thể bắn chết một hoặc hai quân địch, và đôi khi còn có thể bắn trượt.
Mặc dù hiệu quả tấn công của máy bản đá rất tốt, nhưng việc nạp lại máy bắn đá quá chậm.
Lúc Kim Phi đi ra, mấy quân địch xông lên trước đã cách pháo đài không xa.
Thế là nhân viên hộ tống trên pháo đài lại lấy lựu đạn ra và ném mạnh xuống dưới.
Lúc này hai quân địch xông lên trước đã bị thổi bay.
Nhưng người ở phía sau thật sự giống như không nhìn thấy kết cục của những người bạn đồng hành, giống như dã thú bình thường, vừa gào lên vừa tiếp tục tấn công.
Số lượng nhân viên hộ tống trên pháo đài có hạn, ngoại trừ những người điều khiển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, chỉ có thể bỏ ra ba nhân viên hộ tống để ném lựu đạn.
Nhưng số lượng của quân địch quá nhiều, bọn họ căn bản không cho nổ hết được, ngay sau đó đã có một kẻ thù lao đến bên dưới pháo đài.
Nhưng những nhân viên hộ tống trên pháo đài cũng không hề lo lắng. Bởi vì cánh cửa bên dưới pháo đài đã bị khóa trái từ bên trong, pháo đài lại làm bằng bê tông, nên cho dù quân địch có lao đến phía dưới cũng không lên được.
Quân địch lao đến bên dưới pháo đài đầu tiên cười lớn hai tiếng, thế mà lại lấy một lọ dầu hỏa và một thuốc nổ từ trong ngực ra.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng bọn họ sẽ ném lọ dầu hỏa vào pháo đài, đối phương lại ném lọ dầu hỏa lên người, rồi mới dùng thuốc nổ để tự thiêu, cả người nằm úp sấp trên pháo đài.
"Hắn muốn dùng bản thân để thiêu hủy pháo đài à?"
Một nhân viên hộ tống ném lựu đạn nhìn thấy hành động của đối phương với vẻ mặt khó hiểu.
Mặc dù tiểu đội trưởng ở bên cạnh cũng không hiểu được đối phương đang hát cái gì, nhưng trong lòng dâng lên một sự cảnh giác.
Anh ta gào lên: “Nhanh, xử lý tên điên này đi!”
Phản ứng của tiểu đội trưởng đã rất nhanh rồi, nhưng vẫn chậm một bước. Giọng nói của anh ta vừa vang lên, quân địch ở bên dưới đã phát nổ! Đúng vậy, nó phát nổ!
Hơn nữa vụ nổ mạnh này có sức mạnh rất lớn, đến nỗi vách tường bằng bê tông của pháo đài cũng bị nổ tung thành một lỗ thủng!
Máy bắn đá ở bên trên pháo đài đều đã bị đánh đổ, cuộc tấn công bằng cung nỏ hạng nặng cũng dừng lại.
Ba nhân viên hộ tống ném lựu đạn lại run rẩy đến mức không thể đứng vững.
Không có sự tấn công của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, quân địch càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Chờ đến khi sự rung chuyển của pháo đài kết thúc, tiểu đội trưởng vừa mới đứng dậy đã nhìn thấy hai quân địch đang lao vào bên trong pháo đài qua lỗ thủng vừa bị ral
"Xong rồi!" Tiểu đội trưởng lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, cùng với hai tiếng nổ mạnh, pháo đài ầm ầm sụp đổ!