Người đàn ông trung niên nghe vậy, nhanh chóng quay đầu lại hét lớn: "Mọi người vứt bỏ mọi thứ trong tay đi!" Người dân rối rít ném các loại cung tên, lưỡi liềm và rìu trong tay qua một bên. Hai hộ vệ lập tức bước tới, lấy những thứ này đi. Sau đó Ngụy Đại Đồng mới hỏi: "Đại huynh đệ, ngươi biết ta sao?" Nửa đời lăn lộn chốn quan trường, nhận người là kỹ năng cơ bản. Nhưng Ngụy Đại Đồng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, cũng không nghĩ ra đã gặp người đàn ông trung niên này ở nơi nào. "Ngụy đại nhân, năm ngoái mùa đông và năm nay xuân, chúng ta xây dựng công trình thủy lợi ở trấn An Hà, ngài đã đến đó, chúng ta đều đã gặp ngài." Người đàn ông trung niên giải thích: "Quản đốc của chúng ta tên là Lưu Đại Niên, lúc ấy hắn ta đã làm việc cùng ngài!" Nghe đối phương nói vậy, Ngụy Đại Đồng vẻ mặt kinh ngạc. Vậy thì đúng rồi, người dân làm việc rất nhiều, ông ta không thể nào nhớ tất cả mọi người. Đối phương biết Ngưu Đề Tử, còn biết Lưu Đại Niên, Ngụy Đại Đồng đã tin ông ta, quay đầu nhìn Kim Phi gật đầu một cái. Thật ra chỉ có hai người Ngụy Đại Đồng và Kim Phi biết vị trí của hồ nước, trừ khi gián điệp do quyền quý sắp xếp đã lọt đến bên cạnh y và Ngụy Đại Đồng, nếu không sẽ không thể nào biết được hành trình hôm nay của Kim Phi, càng không thể nào bố trí thích khách ở chỗ này. Cho nên nghe đến lúc này, Kim Phi đã tin tưởng đối phương. Vì thế Kim Phi quay đầu nhìn Tả Phi Phi: "Bảo đội súng kíp cất súng trước đi, kẻo nổ súng đả thương người khác." Tả Phi Phi nghĩ một chút, hét lên bên ngoài: "Hạ nòng súng xuống!" Nữ công nhân đồng loạt hạ thấp họng súng, hướng về mặt đất. Kim Phi vỗ bả vai Thiết Chùy một cái, đi ra từ tầng trong cùng của vòng vây. Người đàn ông trung niên thấy Kim Phi, sắc mặt biến đổi, ánh mắt xúc động đỏ hoe: "Nhưng... Nhưng... Kim tiên sinh?" Vừa nói ông ta vừa chạy tới Kim Phi. "Đứng lại!" Nữ công nhân vừa mới hạ thấp họng súng, lập tức lại nâng lên. Thiết Chùy cũng kéo Kim Phi trở về! "Được rồi, được rồi, cất súng đi!" Kim Phi kéo Thiết Chùy: “Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn, vĩnh viễn không được chĩa vào người dân. Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?” Được lòng dân sẽ có cả thiên hạ, vì thế Kim Phi luôn nhấn mạnh quan hệ giữa quân và dân. Khi tiêu cục Trấn Viễn mới được thành lập, Kim Phi đã nói rất nhiều lần, tiêu cục Trấn Viễn vĩnh viễn không được chĩa vũ khí vào người dân. “Tiên sinh, nhưng bây giờ không thể chắc chắn bọn họ có phải người dân hay không…”