Trẻ con thích ngủ nhất, Kim Thạch Khai khóc một trận rồi ngủ mất, Quan Hạ Nhi ôm thằng bé cẩn thận đi vào phòng, sắp xếp chỗ ở cho đứa trẻ. Nhuận Nương cũng đi theo giúp đỡ, thế là phòng ăn tạm thời chỉ còn mỗi hai người Kim Phi và Cửu công chúa. “Phu quân, hay là ta cũng đưa con tới, nhờ tỉ tỉ chăm hộ ta?” Cửu công chúa cười hỏi. “Nếu nàng nỡ, vậy thì đi trao đổi với Hạ Nhi đi.” Bắc Thiên Tầm chăm con quá thô lỗ, Cửu công chúa thì quá bận. Có lúc bận tới mức đến mình cũng có thể quên ăn, càng đừng nói tới con. Nói là Cửu công chúa chăm Đại Nữu, chứ thật ra là bà vú chăm hộ. Khánh phi có nhắc mấy lần, muốn giúp Cửu công chúa chăm con, nhưng bị Cửu công chúa từ chối. Cửu công chúa không phải vợ cả của Kim Phi, Khánh phi luôn canh cánh trong lòng, đặc biệt là sao khi Cửu công chúa đăng cơ, ý nghĩ này của Khánh phi càng nặng. Khánh phi từng nhiều lần xúi giục Cửu công chúa, bảo cô ấy cướp vị trí vợ cả trong tay Quan Hạ Nhi, nhưng đều bị Cửu công chúa từ chối. Cửu công chúa rất rõ, trong mắt Kim Phi, vợ cả và tiểu thiếp thực sự không có gì khác biệt, nếu Cửu công chúa làm thế thật, ngược lại sẽ chọc giận Kim Phi, dẫn đến thất sủng hoàn toàn. Khánh phi muốn đưa Đại Nữu đi, chắc chắn sẽ dạy con bé những cách cung đấu trong cung, để con bé giúp đệ đệ tương lai đánh bại những huynh đệ tỷ muội khác. Cửu công chúa lớn lên trong cung từ nhỏ, mười mấy tuổi là bắt đầu đấm đá với nhau, sớm đã phiền chán loại người cả ngày tính toán, cả người phải đề phòng bị người ta tính kế. Sau khi tới làng Tây Hà, Cửu công chúa hoàn toàn thích bản làng nhỏ này, cả không khí trong nhà Kim Phi. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Nga, Cửu công chúa đều hy vọng con mình có thể giống Tiểu Nga, mỗi ngày có cuộc sống không lo không nghĩ, muốn ăn măng thì đi đào, muốn ăn trứng chim thì trèo lên cây lấy, muốn ăn mật ong thì đi chọc tổ ong vò vẽ. Mặc dù có thể bị ngã đến xanh tím, hoặc bị ong châm đầy đầu, về còn ăn mắng, nhưng Cửu công chúa có thể cảm nhận được niềm vui thật sự trên người Tiểu Nga. Cô ấy cảm thấy, tuổi thơ như vậy mới là tuổi thơ vui vẻ thật sự. Về phần sự thông minh, trẻ con phải có, nhưng tuyệt đối không nên dùng trên người nhà. Hơn nữa sau khi làm hoàng đế, Cửu công chúa bỗng cảm thấy trước đây trong cung tính kế lẫn nhau, mấy trò không đàng hoàng kia, cứ đấu tới đánh lui, cũng chỉ là mấy người bên cạnh mình. Người có lề lối thật sự, là giống như Kim Phi, tầm nhìn của y chưa từng đặt vào những chuyện vặt vãnh, mà luôn quan tâm tới cả thiên hạ. Cửu công chúa hi vọng sau khi con mình lớn, cũng có thể giống Kim Phi, không cần bị những người bên cạnh trói buộc, mà phải đặt tầm nhìn ra xa hơn. Cho nên cô ấy không đồng ý giao con cho Khánh phi. Nhưng tính cách Quan Hạ Nhi dịu dàng, toàn bộ thân tâm đều đặt trên người Kim Phi, Cửu công chúa tin cô sẽ dạy dỗ con mình thật tốt. Như vậy mình mới có thể dành nhiều thời gian cho công việc hơn. Thật ra vừa nãy Cửu công chúa chỉ đùa thôi, nhưng càng nghĩ càng dao động. Kim Phi đưa tay vẫy vẫy trước mặt Cửu công chúa: “Không phải nàng định giao co cho Hạ Nhi chăm thật đấy chứ?” “Có hơi dao động,” Cửu công chúa gật đầu: “Chỉ không biết tỷ tỷ có bằng lòng giúp ta chăm không.” “Vậy nàng đi thương lượng với Hạ Nhi đi,” Kim Phi cười: “Để Hạ Nhi mở nhà trẻ luôn đi.” “Nhà trẻ là gì?” “Là trước khi trẻ con đi học, nơi chuyên coi sóc, dạy dỗ trẻ em.” Kim Phi giải thích.