Mắt của Thiết Thế Hâm không khỏi sáng lên. Nếu như người khác nói câu này, chắc chắn Thiết Thế Hâm sẽ khịt mũi khinh bỉ. Nhưng Kim Phi quả thật rất giỏi kiếm tiền, bất kể là thương hội Kim Xuyên hay là nhà trọ Kim Xuyên, tiền mỗi tháng kiếm được đều là con số cực lớn. Nếu không phải bù vào lỗ thủng công cuộc ra công cứu giúp thì tiền tích góp của Kim Phi tuyệt đối là một con số thiên văn. “Mời tiên sinh nói chi tiết!” Thiết Thế Hâm mong chờ nhìn Kim Phi. “Đầu tiên, thứ gọi là giảm thuế chẳng qua là giảm so với thuế má lúc trước, thật ra thuế má không có ít như ông nghĩ!” Kim Phi nói: “Nếu như có thể thu được bình thường thì số lượng vẫn rất khả quan, thuế xuân là Thiết đại nhân thống kê, điều này có lẽ rõ hơn ta chứ?” Thiết Thế Hâm im lặng gật đầu. Thời kỳ Trần Cát nắm quyền, đất đai bị quyền quý, cường hào thôn tính nghiêm trọng, nhưng bọn họ chưa bao giờ báo lên triều đình. Có quyền quyền trong nhà ruộng đất hơn mười nghìn mẫu, khi báo lên lại chỉ báo mấy mẫu, còn là đất cằn cỗi bạc màu. Vấn đề như vậy không phải ví dụ, mà là tồn tại phổ biến, gần như mỗi quyền quý, cường hào đều sẽ báo láo. Ngoài ra quan địa phương cũng sẽ giấu báo cáo nhân khẩu, mẫu đất. Ví dụ một huyện có một trăm nghìn dân, một triệu đất ruộng nhưng huyện lệnh chỉ báo lên ba mươi nghìn dân và một trăm nghìn đất ruộng. Khi thu thuế, thuế của người dân nên đồng một xu cũng không thể thiếu. Như vậy phần thuế thu không báo sẽ do quan địa phương chia nhau. Ngoài ra trước mắt danh mục thu thuế nhiều, đại đa số cũng không phải triều đình quy định mà do quan địa phương tự mình thiết lập. Năm nay triều đình tăng một phần thuế thì quan địa phương dám tăng năm phần thuế với người dân. Phần dư ra đương nhiên bọn họ cũng sẽ không đưa lên triều đình. Vì vậy trước nay thuế má nặng đè nén đến nỗi người dân không thở được, nhưng thuế ruộng từ trong tay người dân thu được thật sự đưa đến triều đình e rằng ngay cả một phần năm cũng không có. Đây chính là quy tắc ngầm của quan trường ngày trước, ngoại trừ hoàng đế là Trần Cát không biết thì những quan viên khác gần như đều biết nhưng không có ai nói. Dù sao quan viên có thể đi đến triều đình, có cơ hội gặp được hoàng đế đều là cá mè một lứa, mông của ai cũng không sạch sẽ. Ai dám vạch trần chuyện này thì sẽ đắc tội với tất cả tập đoàn quan viên, sẽ bị tất cả quan viên chống đối. Hậu quả này không ai có thể gánh được. Cơ sở trái lại có quan viên dám ăn nói ngay thẳng nhưng đáng tiếc quan viên như vậy căn bản không vào được trung ương, tấu chương của bọn họ dùng nói đến viện Khu Mật, e là ngay là ải quận trưởng cũng không qua được. Hơn nữa quan viên như vậy rất nhanh sẽ bị chống đối, nhẹ thì bãi quan, nặng thì ngay cả mạng cũng mất. Khi đội Chung Minh đã đánh cường hào chia ruộng đất đã ghi nhớ tường tận số lượng ruộng đất. Huyện nào, trấn nào, làng nào một nhà có bao nhiêu đất, phía bên đội Chung Minh đều ghi nhớ rõ ràng. Thông quan thống kê hậu kỳ của đội Chung Minh, số lượng đất của quận Quảng Nguyên nhiều hơn lúc trước gần mười mấy lần! Những quận huyện khác cũng gần giống với Quảng Nguyên. Khi Cửu công chúa nhìn thấy kết quả này tức đến trực tiếp lật bàn, thậm chí chuẩn bị khởi động truy xét cơ chết, chém cả dòng họ của quan địa phương trong quận Quảng Nguyên trong thời kỳ Trần Cát nắm quyền. Sau này nghe đề nghị của Kim Phi mới không có thi hành tội liên quan mà là tiến hành đại hội thẩm, có tội thì phạt, không tội thì thả. Thật ra đây cũng không khác gì với giết cửu tộc
Mông của quan địa phương không sạch, con cái và người trong tộc của bọn họ đa số cũng tàn ác, có thể trong qua thẩm phán của người dân không có bao nhiêu.