Từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên trong hoàng cung, có lúc tò mò một chuyện gì đó cũng không phải là chuyện tốt, khi nên hồ đồ thì hồ đồ. Dù cao nhân đó có tồn tại hay không, cô ấy cũng là người có lợi. Nếu cứ truy mãi việc đó, cuối cùng chứng minh cao nhân không tồn tại thì cũng không phải là chuyện tốt đối với cô ấy? Vì vậy Cửu công chúa chủ động đổi chủ đề, cô ấy lại hỏi: “Người bán hàng rong trốn phí, phu quân có cách giải quyết không?” Sau khi đường chính được sửa lại, theo quy định, người bán hàng rong đi qua đó cần phải nộp phí đi đường. Nhưng ở thời đại này có rất nhiều người bán hàng rong vác gánh hoặc kéo xe đi buôn bán, khi sắp đến trạm thu phí, họ sẽ tìm một con đường nhỏ có thể đi để tránh bị thu phí. Hiện tượng này đã bị phát hiện rất nhiều lần, nhưng vẫn diễn ra như cũ bất chấp sự cấm đoán. Bây giờ nguồn thu nhập chính của trạm thu phí đường chính chủ yếu đều đến từ những người bán hàng rong đi xe ngựa. Vì xe ngựa vận chuyển rất nhiều hàng hóa, xe ngựa lại rất khó có thể đi trên đường núi chật hẹp, những người có thể sử dụng xe ngựa chủ yếu là những người bán hàng rong có quyền lực, cũng lười kì kèo chút phí đi đường nhỏ nhoi này. “Cách thì có, nhưng chi phí hơi cao, không có lời lắm.” Biểu cảm của Kim Phi hơi bất lực Thực ra y vốn định học theo mô hình thu phí cao tốc ở kiếp trước, khi người bán hàng rong đi qua đường chính, sẽ được phát một tờ hóa đơn, khi đi từ đường chính cần xuất trình hóa đơn để thanh toán. Cuối tháng khi tiến hành kiểm tra, nếu có hóa đơn nào không hợp, chứng tỏ có người trốn phí, sau đó dựa vào ghi chép của trạm thu phí sẽ có thể tìm thấy người bán hàng rong này. Nhưng thời đại này không có máy tính, muốn kiểm tra lại những tờ hóa đơn này, cần phải gửi tất cả các hóa đơn ở trạm thu phí đến một nơi và kiểm tra từng cái một mới có thể tìm ra kẻ trốn phí. Quá trình này quá rườm rà, chi phí nhân công quá cao, có thể sẽ vượt qua số phí thu hồi được, nên Kim Phi không thực hiện. Cửu công chúa nghe xong cách của Kim Phi, chân mày cũng hơi nhíu lại, sau đó hỏi dò: “Phu quân, ta có cách, chàng nghe xem có được không.” “Nàng nói đi.” Kim Phi ngồi thẳng người. “Nếu chúng ta để người bán hàng rong nộp tiền trước thì sao?” Cửu công chúa nói: “Khi người bán hàng rong đi trên đường chính, họ sẽ nộp tiền lấy thẻ bài trước ở trạm thu phí, khi đến điểm đến, sẽ thu phí qua đường theo lộ trình của họ, như vậy có thể tránh việc trốn phí đúng không?” Kim Phi nghe xong, hai mắt sáng lên: “Cách này rất hay, sao ta không nghĩ ra chứ?...Nhưng nếu khi đi trên đường có người không đi từ trạm thu phí thì sao?” Sau khi nói xong, không đợi Cửu công chúa trả lời, Kim Phi đã tự trả lời: “Đúng rồi, có thể bảo trạm thu phí chế tạo thẻ bài đặc biệt, để người bán hàng rong buộc lên vai, khi nhân viên hộ tống tuần tra, thấy người nào không có thẻ bài, vậy đó là người trốn phí!” “Phu quân sáng suốt!” Cửu công chúa cười tán thành. “Trêu ta đúng không?” Kim Phi liếc Cửu công chúa một cái: “Nếu ta thật sự sáng suốt thì đã nghĩ ra cách này lâu rồi!” Người trong cuộc mơ hồ, thực ra y cũng bị kinh nghiệm ở kiếp trước quấy nhiễu rồi. “Phu quân, không phải chàng vẫn luôn khuyến khích buôn bán sao, như vậy có xua tan tính tích cực của người bán hàng rong không?” Cửu công chúa hỏi. “Khích lệ kinh doanh và thu lộ phí là hai chuyện khác nhau”. Kim Phi nói: “Chúng ta đã tiêu chuẩn hóa thuế thương mại, cải thiện địa vị của thương nhân, đảm bảo an toàn cho họ, tạo cho họ một môi trường kinh doanh rất ổn định, đây là quyền lợi mà triều đình ban cho cho các thương nhân. Quyền lợi và nghĩa vụ là ngang nhau, triều đình đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực để sửa chữa đường chính và bảo trì hàng ngày, làm ăn kinh doanh nộp thuế và lộ phí là nghĩa vũ nên làm. Vì chúng ta cung cấp cho họ điều kiện kinh doanh tốt hơn, họ kiếm được nhiều hơn tiền hơn trước”. Kim Phi vẫn luôn khích lệ làm kinh doanh, nhưng cũng luôn đề phòng thương nhân. Thương nhân là một phần không thể thiếu trong phát triển kinh tế, cũng có thể nói là một phần quan trọng nhất.