Lúc này đã vào làng nên Kim Phi cũng không muốn cưỡi ngựa nữa, bèn giao dây cương cho Thiết Chùy còn mình thì xuống ngựa đi với Trần Văn Viễn. "Trần công tử, sao hôm nay lại đích thân đến đây để nộp bản thảo vậy?" Kim Phi liếc nhìn túi tài liệu trong tay Trần Văn Viễn. Loại túi này do xưởng in ấn sản xuất riêng cho nhật báo Kim Xuyên, sau khi nhật báo Kim Xuyên được Cửu công chúa phê duyệt chuyển đến xưởng in ấn, sau khi xưởng in ấn in ra thành phẩm theo mẫu sẽ có hai bản sao được lấy ra khỏi thành phẩm, cho vào túi đựng tài liệu cùng với mẫu và gửi về phòng lưu trữ để lưu hồ sơ. Kim Phi đã xem qua một số mẫu trong Ngự Thư Phòng, nên cũng không có lạ lẫm gì với cái túi này. "Hôm nay ta không có cảm hứng mấy nên muốn ra ngoài đi dạo, tiện gửi bản in phụ cho tiên sinh và Bệ hạ xem." Trần Văn Viễn trả lời. Mặc dù Kim Phi đã ký vào mẫu bản thảo bổ sung, nhưng y lại làm chưởng quầy phủi tay bình thường không cần phải ko việc gì, cấp trên của Trần Văn Viễn vẫn là Cửu công chúa và viện Khu Mật. Bỏ qua việc Viện Khu Mật đến gặp Kim Phi xin chữ ký, đã có nghi ngờ là bị báo cáo lên cấp trên, sau này xong việc mà không báo một tiếng có thể sẽ để lại ấn tượng xấu cho Viện Khu Mật. Khó mà giải thích mọi việc một cách rõ ràng nhưng một số việc được giải thích thì ai cũng vui, nhưng không giải thích được thì sẽ thành mụn nhọt. Nếu có quá nhiều mụn nhỏ, cũng có thể sẽ trở thành mụn lớn. Hôm nay Trần Văn Viễn đến đây, chỉ để giải thích một chút với Viện Khu Mật nhằm tránh mâu thuẫn giữa hai bên. Kim Phi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, tưởng rằng Trần Văn Viễn thật sự đến đây và tiện thể gửi mẫu, y đạo mạo đưa tay ra: "Bản phụ ủ phân đã được in ra rồi sao? Đưa ta xem!" Trần Văn Viễn lấy bản phụ ra khỏi túi đựng tài liệu đưa cho Kim Phi. Kim Phi nhìn một lúc thấy nó giống hệt bản thảo mà mình đã ký đêm qua, có điều chỉ khác là hôm qua viết tay và hôm nay in bằng máy in. Ngoài chữ ký của tác giả ra còn có tên của chính mình, chắc là Trần Văn Viễn đã cho xưởng in ấn in thêm vào đó. Kim Phi cũng không để ý mấy, nhìn xong đã đưa cho Trần Văn Viễn. Đến cửa Viện Khu Mật hai người đã tách nhau ra, Kim Phi về nhà còn Trần Văn Viễn thì vào Viện Khu Mật. Đêm hôm đó, nhật báo Kim Xuyên và bản phụ được để cạnh nhau lên ca nô, sau đó từ ca nô gửi đến khắp nơi. Ở trấn Miêu Nhi, sân khấu lớn ở lối vào trấn là nơi đọc báo hàng ngày. Từ sáng sớm, phía dưới sân khấu đã đông nghẹt người chờ nghe báo. Giờ Thìn canh ba, người đưa thư đúng giờ đạp xe từ cổng trấn chạy vào. Đám đông nhanh chóng nhường đường, cho người đưa thư lên sân khấu. Người đưa thư lấy ra một cái loa phóng thanh trong chiếc hộp gỗ nhỏ bên cạnh, anh ta không đọc thông báo ngay mà lại nhắc nhở trước: “Hôm nay có bản phụ, mọi người nghe xong đừng vội rời đi.” Người dân dưới sân khấu nghe nói có bản phụ là đã phấn khởi. Bởi vì mỗi lần có bản phụ xuất hiện, là đồng nghĩa với việc có một điều gì đó vô cùng quan trọng xảy ra. Sau khi người đưa thư nhắc nhở xong, anh ta mới mở báo ra và bắt đầu đọc. Mục tình hình chính trị hôm nay chủ yếu nói về những diễn biến trên Cao Nguyên và kêu gọi người dân chú ý đề phòng mật thám, mục quân sự chủ yếu nói về tiến trình của các nhân viên hộ tống trong việc đánh cường hào chia ruộng đất ở đất Tần. Mục nông nghiệp báo cáo tiến độ ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai. Sau khi đọc xong nội dung trên tờ báo, vẻ mặt của mọi người đều trở nên trầm ngâm còn sân khấu ở dưới thì cũng lặng ngắt như tờ. Lần cuối cùng bản phụ được in ra là về việc thành Vị Châu bị phá hủy, Phạm tướng quân và quân Phạm Gia tử thủ thành Vị Châu, cuối cùng họ đều hy sinh trên tổ quốc mình. Người dân đang lo lắng không biết thảm kịch tàn phá thành nhân gian lần này lại xảy ra ở đâu! Người đưa thư nhìn tình hình dưới đài, mỉm cười mở bản phụ ra: "Mọi người đừng lo lắng, bản phụ hôm nay không phải là tin xấu mà là tin tốt!" Khi nhận được tờ báo, anh ta cũng rất sốc khi nhìn thấy bản phụ và đã nhịn không được mà đọc trước một chút. "Tin tốt?"