Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 3613 kim phi thật sự không tức giận.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi bọn họ đi không lâu, Quan Hạ Nhi dẫn mấy nữ nhân viên hộ tống kéo một chiếc xe ngựa đến. “Đương gia, vừa rồi ở trên đường ta gặp được Vũ Dương và các vị đại nhân, bọn họ vừa từ đây trở về sao?” Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi sang một bên hỏi. “Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu: “Vũ Dương dẫn các vị đại nhân đến giúp đỡ!” “Khó trách ta nhìn thấy trên quần áo của các vị đại nhân toàn là bùn, hóa ra là bị Vũ Dương kéo xuống ruộng làm việc!” Quan Hạ Nhi nhìn xung quanh, khẽ nói: “Vũ Dương để cho các vị đại nhân xuống ruộng làm việc nặng, có phải hơi không thích hợp không?” “Có gì mà không thích hợp chứ?” Kim Phi không thèm để ý nói: “Tất cả đều có hai tay hai chân, người dân có thể xuống ruộng làm việc, sao bọn họ không thể chứ? Chỉ có để bọn họ tới trải nghiệm cuộc sống, thì bọn họ mới hiểu người dân vất vả như thế nào, sau này khi hoạch định chính sách, cũng có thể lo lắng cho người dân hơn!” “Nói như vậy cũng đúng.” Quan Hạ Nhi khẽ gật đầu: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, mau đến ăn cơm đi!” “Ăn cơm ăn cơm!” Kim Phi mời Ngụy Vô Nhai, Lão Đàm, và các cận vệ đến cùng nhau ăn cơm. Ở ngoài ruộng, mọi người cũng không xem trọng, bưng bát, múc canh, cầm bánh bao, ngồi trên sườn ruộng để ăn. Kim Phi cũng như vậy, tay trái bưng bát canh, tay phải dùng đũa gắp bánh bao, cắn một miếng bánh bao, uống hai ngụm canh. Con trai út của Ngụy Vô Nhai cắn miếng bánh bao lớn, nhìn Kim Phi. “Con không ăn nhiều cơm vào, nhìn Kim tiên sinh làm gì?” Ngụy Vô Nhai trợn mắt tức giận nhìn con trai. “Trước kia con luôn nghĩ xem Kim tiên sinh là người như thế nào, khi thực sự gặp được Kim tiên sinh, con phát hiện y không giống như con suy nghĩ!” Con trai út nói. “Trước kia ngươi cảm thấy ta là người như nào?” Kim Phi tò mò. “Ta cảm thấy tiên sinh phải giống như trong chuyện kể vậy, trên người khoác áo giáp, tay cầm kiếm, chân mang ủng, mặt lạnh như sương, cực kỳ lạnh lùng!” Con trai út vừa nói, vừa khua tay múa chân ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu ngẩng một góc bốn lăm độ, ngước mặt lên trời. “Ha ha ha.” Kim Phi cười: “Bây giờ ngươi thấy ta cũng giống như mọi người, làm việc còn không nhanh bằng mọi người, có phải thất vọng rồi không?” Người bình thường khi nghe Kim Phi hỏi câu này, dù trong lòng đang nghĩ gì đi nữa cũng sẽ ra sức nịnh nọt và làm cho Kim Phi vui vẻ. Nhưng con trai của Ngụy Vô Nhai lại là một chàng trai ngay thẳng, gật đầu một cái đầy nghiêm túc. “Cái thằng ngớ ngẩn, con có thấy ai mặc áo giáp cắt lúa bao giờ chưa?” Ngụy Vô Nhai tức giận đạp con trai mình một cái: “Không biết cách ăn nói thì ít nói lại đi, lo mà ăn cơm của con không được hả?” Kim Phi thấy Ngụy Vô Nhai đạp một cái vẫn chưa hài lòng, còn muốn đá thêm vài cái nữa, Kim Phi vội vàng đứng dậy cản Ngụy Vô Nhai lại: “Được rồi được rồi, ta cảm thấy tiểu huynh đệ này khá thú vị, đúng là một người thành thật mà!” “Người thành thật gì chứ, nó chỉ là một đứa thẳng tính, nói chuyện không biết nghĩ thôi!” Ngụy Vô Nhai bất lực nói: “Kim tiên sinh đừng giận!” “Không, không có.” Kim Phi xua tay nói: “Ta thấy tính cách này của tiểu huynh đệ cực kỳ tốt!” Kim Phi thật sự không tức giận. Ở vị trí này của y, muốn nghe những câu như này thật sự rất khó. Lời nói của con trai Ngụy Vô Nhai khiến y nhớ lại câu chuyện cười ở kiếp trước từng nghe, rằng dân chúng nhàn rỗi đoán mò cuộc sống của hoàng đế. “Hoàng đế cày đất bằng cuốc vàng, ăn cơm bằng chén vàng, có thể ăn bánh bao trắng bất cứ lúc nào.” Trong nhận thức của người dân, đây chính là cuộc sống của hoàng đế. Kỳ thực, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được sự xa hoa của hoàng đế thời phong kiến? Không những bọn họ không ngờ tới, mà cả Kim Phi cũng không ngờ tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio