Không muốn đến gặp Mãn Thương, ông ấy có thể cho con trai mình làm việc trong ruộng thí nghiệm, dù sao lương ở ruộng thí nghiệm này không hề thấp hơn xưởng thép. Nhưng đối phương không cho con trai mình ở lại ruộng thí nghiệm, cũng không đến gặp Mãn Thương, mà là đi đến gặp trực tiếp y, chỉ có một lời giải thích... Ngụy Vô Nhai không muốn con trai mình làm ruộng, mà là muốn nhờ y sắp xếp cho con trai mình vào một bộ phận tốt hơn, hoặc có thể làm một lãnh đạo nhỏ. Suy nghĩ xong, Kim Phi ngoắc tay gọi Thiết Chùy đến: “Chiều nay sau khi xong việc, ngươi sắp xếp người dẫn tiểu huynh đệ này đến gặp Mãn Thương, hỏi anh ta xem đoàn kiểm tra bên xưởng thép có thiếu người hay không?” “Rõ!” Thiệt Chùy gật đầu đồng ý. “Tiên sinh, chuyện này có phù hợp không?” Ngụy Vô Nhai hỏi. Mặc dù đoàn kiểm tra không phải là chức quan gì nhưng lại có quyền lợi rất lớn, dựa trên nguyên tắc có thể giám sát toàn bộ mọi chuyện trong phân xưởng, nói chung, các thành viên trong đoàn kiểm tra đều phải trải qua nhiều lần sàng lọc để chọn ra những người trung thành tuyệt đối. Căn cứ theo thái độ và chính sách trả lương cao chống tham nhũng, mức lương của đoàn kiểm tra cũng cao hơn rất nhiều so với các vị trí thông thường. Xưởng thép có quy mô rất lớn, được xem là ngành công nghiệp cốt lõi của Xuyên Thục, yêu cầu đầu vào của các công nhân cũng rất cao chứ đừng nói đến đoàn kiểm tra. Mặc dù Kim Phi chỉ mới nói là để Thiết Chùy sắp xếp người hỏi xem bên đoàn kiểm tra có thiếu người hay không, nhưng chỉ cần Mãn Thương không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, sẽ không bắt bẻ làm mất mặt Kim Phi. Nói cách khác, việc con trai ông ấy vào được đoàn kiểm tra của xưởng thép là chuyện chắc như đinh đóng cột. “Lệnh lang ngay thẳng thành thật, biết viết biết tính toán, là người thích hợp nhất cho đoàn kiểm tra, có gì mà không phù hợp chứ?” Kim Phi nói: “Nếu không, chúng ta cứ nói những chuyện xấu trước xem, nếu cậu ta không làm tốt chức trách trong đoàn kiểm tra, hoặc nhận tham ô hối lộ, đến lúc đó đừng trách ta không nhớ tình xưa nghĩa cũ!” Kim tiên sinh yên tâm, nếu thằng nhóc này dám phạm tội gì thì ngài cứ tùy ý xử lý. Ngụy Vô Nhai ta sẽ không nói một lời!" Ngụy Vô Nhai trịnh trọng hứa. Thương thay tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ, Ngụy Vô Nhai đã lên kế hoạch cho tương lai của hai cậu con trai từ lâu. Ông ấy sở hữu hai y quán ở quận Quảng Nguyên. Theo kế hoạch của Ngụy Vô Nhai, mỗi người con trai sẽ thừa kế một y quán, tránh mọi tranh chấp về quyền thừa kế giữa hai huynh đệ. Với danh tiếng mà ông ấy đã tạo dựng bao năm qua, chỉ cần y thuật của hai đứa con trai không quá tệ thì cả đời họ cũng không phải lo lắng gì. Người con trai cả vẫn ổn, anh ta chăm chỉ nghiên cứu y học, mặc dù kỹ năng y tế của anh ta kém xa Ngụy Vô Nhai, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với hầu hết các lang băm. Anh ta cũng khá linh hoạt trong lời nói và hành động, đủ sức chống đỡ công việc kinh doanh của y quán. Thật không may, cậu con trai út từ khi còn nhỏ đã không bao giờ quan tâm đến y học. Cậu ta thích nghề mộc hơn. Ngụy Vô Nhai càng ép cậu ta theo hướng y học thì người con thứ càng phản kháng. Cuối cùng, cậu ta bỏ nhà đi và lăn lộn với một nhóm người lười biếng ở thị trấn. Một lần, cậu ta vướng vào một cuộc tranh chấp trong một thanh lâu và suýt bị giết trong một cuộc ẩu đả, khiến vợ chồng Ngụy Vô Nha vô cùng sợ hãi. Dưới sự thuyết phục của vợ, Ngụy Vô Nhai ngừng gây áp lực cho con trai út và thay vào đó trả tiền để cậu ta mở một xưởng mộc. Thật không may, dù đam mê nghề mộc nhưng người con út lại không có thiên phú ở mảng này là bao. Đồ nội thất cậu ta làm không phải bên trái cao bên phải thấp thì là lảo đảo lắc lư. Chiếc xe ngựa do cậu ta chế tạo đã vỡ nát trước khi kịp rời khỏi sân. Chưa đầy ba tháng, xưởng mộc phá sản. Đúng lúc đó triều đình bắt đầu chế độ quân dịch, Ngụy Vô Nhai là một y sĩ nổi tiếng ở Quảng Nguyên, đã đi khắp nơi trong những năm gần đây, giúp gia đình ông ấy không phải gửi bất kỳ ai vào quân đội. Tuy nhiên, năm đó có người lạ đến Quảng Nguyên tuyển mộ. Không rõ vì lý do gì, họ không hài lòng với Ngụy Vô Nhai và nhất quyết yêu cầu gia đình ông ấy phải đưa một thành viên nam đi lính. Vì vậy, con trai út tình nguyện gia nhập quân đội. Ban đầu, cậu ta nghĩ mình có thể lập công và trở thành một vị tướng lỗi lạc khi vào quân đội. Nhưng khi gia nhập, cậu ta nhận ra quân đội chứa đầy những người lính đặc quyền chuyên bắt nạt thường dân và rất giỏi chạy trốn khi gặp nguy hiểm thực sự. Một đội quân như vậy chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn trên chiến trường.