Vụ thu hoạch lần này đã khiến cho tham vọng của Ngụy Vô Nhai càng lớn hơn. Nếu ông ấy thực sự có thể gây trồng ra được một loại giống lương thực có sản lượng một nghìn cân trên một mẫu thì sẽ không đơn giản chỉ là để lại một dấu ấn trong lịch sử, mà còn có thể được dân chúng thờ cúng như thần thánh. Ngụy Vô Nhai quyết định dành phần đời còn lại của mình cho ruộng thí nghiệm! “Muốn lấy ruộng thí nghiệm thì đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng gần đây không có nơi nào quá lớn, đợi ta về bàn bạc với Vũ Dương một chút, để tìm cho ông một mảnh đất màu mỡ, thích hợp để trồng trọt!" Kim Phi trả lời. Làng Tây Hà là một ngôi làng ở miền núi, không có nhiều đất ruộng thích hợp cho việc trồng trọt, bây giờ lại xây nhiều nhà xưởng như thế thì càng thiếu đất ruộng. “Nên vậy, nên vậy!” Ngụy Vô Nhai thúc giục: “Bây giờ chúng ta đã thu hoạch xong rồi, tiên sinh mau đi báo tin vui cho bệ hạ đi, thuận tiện nói đến chuyện này một chút!" Hai mảnh ruộng thí nghiệm chín muồi đã được thu hoạch xong, lương thực cũng đã được cho vào giỏ, chỉ cần phơi khô là được. Bây giờ vấn đề lớn nhất ở Đại Khang chính là lương thực, Cửu công chúa cũng quan tâm đến lúa nước L, Kim Phi cũng muốn nhanh chóng trở về báo tin vui cho Cửu công chúa. Thế là dặn dò Ngụy Vô Nhai, rồi gọi đám Thiết Chùy về làng. Làm việc một ngày, cả người Kim Phi toàn là mồ hôi, y vốn định quay về tắm rửa một cái rồi mới đến ngự thư phòng tìm Cửu công chúa, nhưng khi về đến nhà thì phát hiện Cửu công chúa lại đang nằm trên ghế dưới bóng râm nói chuyện phiếm với Quan Hạ Nhi, Châu Nhi ở phía sau cầm khăn lau tóc giúp cô ấy, quần áo trên người cũng đã được thay rồi, rõ ràng là vừa mới tắm xong. Cũng đúng, để làm gương, trước đó Cửu công chúa không hề lười biếng một chút nào, cả người đổ đầy mồ hôi, quần áo cũng lấm lem, sau khi về đương nhiên phải đi tắm một cái. Trước mặt Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều đặt một chiếc guồng quay tơ, vừa nói chuyện với Cửu công chúa vừa se chỉ. Kim Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn, So với cuộc sống xa hoa của những hoàng đế trước kia, Kim Phi càng thích hoàn cảnh sống hiện tại hơn. Nhìn thấy Kim Phi trở về, Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy: “Đương gia, chàng đã về rồi!” Nhuận Nương cũng chạy đến chậu rửa mặt ở bên cạnh, giặt sạch chiếc khăn trong chậu nước, rồi mới vặn khô một nửa, chạy đến trước mặt Kim Phi, giúp Kim Phi lau mồ hôi trên mặt. Cửu công chúa cũng ngồi dậy: “Thu hoạch xong rồi à?” “Thu xong rồi!” Kim Phi gật đầu, nhận lấy khăn mặt từ trong tay của Nhuận Nương, tự lau cổ. “Thu hoạch thế nào rồi?” Vẻ mặt của Cửu công chúa hơi mong đợi mà tiếp tục hỏi: “Sản lượng của một mẫu là bao nhiêu?” Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng tò mò nhìn qua. Kim Phi không trả lời trực tiếp, mà duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ trước mặt mấy người. “Hai... hai tạ?" Quan Hạ Nhi dò hỏi. Ánh mắt của Cửu công chúa cũng sáng lên. Tình hình sinh trưởng của lúa nước trên ruộng thí nghiệm khả quan, Cửu công chúa biết rằng sản lượng trên một mẫu có thể sẽ vượt quá dự đoán của cô ấy, nhưng cũng không ngờ rằng lại vượt qua nhiều như thế. "Thật sự là hai tạ ư?" "Thật sự là hai tạ!" Kim Phi nói: "Thật ra thì nhiều hơn hai tạ một chút, nhưng sau khi phơi khô chắc chắn sẽ trừ hao, cho nên mới tính là hai tạ!" "Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Cửu công chúa kích động đến mức nói ra ba lần thật tốt quá. "Sản lượng mỗi mẫu là hai trăm cân... Một mẫu đất có thể bằng mấy mẫu trước đây đó!" Nhuận Nương hỏi: “Vậy không phải là sau này Đại Khang của chúng ta sẽ không còn thiếu lương thực nữa ư?" Quan Hạ Nhi cũng kích động đến mức siết chặt nắm tay. Trước khi gả cho Kim Phi, ký ức về việc được ăn no bụng của Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho dù là mất lần gần được ăn no trong ký ức cũng là chủ yếu ăn rau dại và hoa màu.