Phái đi ít người thì chỉ sợ chưa đến được nước K đã bị mất mạng hết. Nếu phái một đội quân lớn đi thì sẽ trở thành gánh nặng thật sự quá nặng nề đối với Xuyên Thục hiện tại. Hơn nữa, nước K cách xa hàng nghìn dặm, còn phải vượt qua vô số rừng núi hoang vắng và đầm lầy, đội ngũ bình thường còn không có năng lực này, phải phái cựu binh đi thì mới được. Bây giờ xung quanh Xuyên Thục đang xảy ra chiến tranh, cựu binh vốn đã không đủ dùng, nếu điều động một lượng lớn cựu binh đến nước K thì có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện chiến tranh. Mặc dù Cửu công chúa rất coi trọng lúa nước L, nhưng sau khi mang lúa nước L về thì trong vòng một, hai năm vẫn chưa thể bắt đầu mở rộng được, nhanh nhất cũng phải ba năm mới có thể nhìn thấy hiệu quả. Nhưng cũng giống như đất Tần, Giang Nam, chiến tranh ở Trung Nguyên yêu cầu triển khai nhân lực chặt chẽ, có thể nói, rất nhiều nơi đều đang cố gắng chống đỡ, điều chuyển bất kỳ một đại đội nào cũng có thể dẫn đến thất bại trên một khu vực chiến trường, do đó khiến cho xu hướng không thể kiểm soát được. Dựa vào sự hiểu biết của Cửu công chúa đối với Kim Phi, nếu y đã nói chuyện này với mình thì trong lòng y gần như đã có quyết định rồi. Nói là bàn bạc nhưng giống như thông báo hơn. Cửu công chúa đã bắt đầu lên kế hoạch tạm thời đóng cửa chiến trường nào ít quan trọng hơn, để đưa người cho Kim Phi. Nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại nghe thấy Kim Phi nói: "Không cần quá nhiều người, chỉ cần phái Lão Uông và trung đội viễn chinh đi là được rồi, bọn họ đã từng đến đó một lần, quen thuộc nhiều nơi hơn, cũng dễ dàng triển khai công việc." "Chỉ cử một trung đội qua đó ư?" Cửu công chúa nghi ngờ mình nghe nhầm. Lúc trước, ba mươi hai người trong đội viễn chinh mang theo hạt giống lúa nước L trở về, Kim Phi và Cửu công chúa đích thân đến bến tàu để nghênh đón bọn họ. Ở trên bến tàu, Kim Phi đích thân tuyên bố rằng hai trung đội viễn chinh trước đó sẽ hợp nhất thành một trung đội, hơn nữa nó được đổi tên thành trung đội viễn chinh anh hùng để kỷ niệm công lao của bọn họ trong chuyến viễn chinh đến nước K để tìm kiếm giống tốt. Sau khi trở về, trung đội viễn chinh vẫn duy trì một tổ chức gồm ba mươi hai người, trung đội trưởng là Lão Uông. "Ngoại trừ mấy người Lão Uông, ta sẽ bố trí thành lập một đội bay và chuyển giao cho bọn họ." Kim Phi Trả lời. Cửu công chúa nghe xong thì chợt hiểu ra. Nếu dùng phi thuyền để đưa trung đội viễn chinh đến đó thì có thể tránh được thổ phỉ và các trạm do các lực lượng vũ trang nhỏ ở ven đường thiết lập, hơn nữa có thể tiết kiệm được 99% thời gian. Nếu lần đầu tiên đội viễn chinh được phái đi có phi thuyền thì mấy người Lão Uông căn bản sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy mới trở về. "Nhưng phu quân, nước K xa như thế, giữa đường lại không có trạm tiếp tế, chỉ sợ lúc về phi thuyền còn phải mang theo một lượng hạt giống lớn thì rất khó để bay về đó!" Cửu công chúa hỏi. Vấn đề lớn nhất của phi thuyền bây giờ là khoảng cách bay liên tục của nó quá ngắn, bay một chuyến đến Cao Nguyên cũng cần phải hạ cánh để tiếp tế, huống chi là đến nước K xa hơn. Hơn nữa khi trở về còn phải mang hạt giống theo, cũng khiến cho tải trọng của phi thuyền tăng lên rất nhiều. “Phi thuyền chỉ cần đưa bọn họ đến nơi là được, không cần đưa về." Kim Phi lắc đầu. "Vậy bọn họ làm sao trở về được?" Cửu công chúa càng khó hiểu hơn. "Ta sẽ bảo Trịnh Trì Viễn sắp xếp thủy quân đi trên biển để tiếp viện cho bọn họ!" Kim Phi trả lời. "Bên kia có đường thủy thông với bên này à?" Cửu Công chúa kinh ngạc và vui mừng hỏi. "Đúng vậy," Kim Phi gật đầu. “Vậy thì tốt quá!" Cửu công chúa cuối cùng cũng hiểu rõ kế hoạch của Kim Phi: "Có phải phu quân định phái phi thuyền đưa đội viễn chinh qua đó thu thập lương thực trước, đồng thời để cho Trịnh Trì Viễn dẫn theo thủy quân đi từ Đông Hải tới bên đó, chờ đến khi thủy quân đuổi đến thì có thể là đội viễn chinh đã thu mua được đủ lương thực rồi!" "Đúng vậy," Kim Phi nói: "Phi thuyền chứa đầy nhiên liệu, bay đến nước K thì không có vấn đề gì!"