Nghe nói Quốc sư là thần tiên từ trên trời giáng xuống, lẽ nào đây chính là thần lực của Quốc sư đại nhân? “Thần tài của chúng ta đã trở lại, ta sao không dám tới đón chứ!" Kim Phi cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội phải nửa giờ mới tới, nhưng không ngờ lại trở về sớm như vậy, may mắn là ta đã tới đây trước, nếu không thật sự không thể đón được muội rồi.” “Còn không phải người ta nhớ chàng sao?” Đường Tiểu Bắc ôm cổ Kim Phi, hôn lên má y. Ở thời phong kiến, loại hành vi này quả thực là đồi phong bại tục, đừng nói những tân binh sân bay đó, ngay cả Kim Phi cũng đỏ mặt. “Nhiều người như vậy, có biết ngại không hả?” “Chúng ta là vợ chồng, có gì mà ngại chứ?” Đường Tiểu Bắc nói xong, còn cố ý nhìn xung quanh. Trợ lý và hộ vệ cùng cô ấy trở về đều nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không nhìn thấy, nhân viên sân bay cũng cúi đầu, không dám nhìn Đường Tiểu Bắc. "Vợ chồng cũng không cần phải như thế này chứ? Ai không biết còn tưởng là con gái của ta đấy!" Kim Phi tức giận vỗ vào Đường Tiểu Bắc: "Xuống trước đi đã!" Mặc dù Kim Phi cưỡi ngựa tới, nhưng xe ngựa vẫn đi theo sau. Đường Tiểu Bắc đã lâu không gặp Kim Phi, sau khi lên xe ngựa, cả người dựa vào ngựa y, lười biếng hỏi: “Chàng gọi ta về gấp như vậy làm gì thế?” Kim Phi tuy không phải một tay lão luyện trong chuyện tình cảm, nhưng cũng không phải người thẳng thắn tới mức nói tuột ra mọi thứ. Vậy nên y giả vờ tức giận, nâng cằm Đường Tiểu Bắc lên: “Muội xem đã bao lâu rồi muội không về? Nếu ta không gọi, có phải là không về luôn không?” Đường Tiểu Bắc vốn là người khôn khéo, lại được rèn giũa lâu như vậy, ngày càng tiến bộ, thấy Kim Phi trả đũa vụng về như vậy, cô ấy liếc mắt cái là nhận ra ngay. Nhưng đúng thật đã lâu rồi cô ấy không về, hơn nữa cô ấy cũng hiểu không thể vạch trần Kim Phi ngay lúc này, bèn giả vờ đã biết sai, đáp: “Không phải do người ta bận quá à?” “Có bận thì cũng không thể bận đến mức nhà cũng không cần.” Kim Phi nhéo cằm Đường Tiểu Bắc: “Sau này mỗi tháng phải về ít nhất một lần cho ta, nhớ chưa?” “Nhớ rồi.” Đường Tiểu Bắc ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó cô ấy trò chuyện cùng Kim Phi một lúc, rồi mới hỏi: “Chàng gọi ta về thật sự không có chuyện gì khác à?” “Đúng là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ muội giúp.” Thế là Kim Phi kể lại vụ cá cược của mình với Thiết Thế Hâm, và việc khích lệ dân chúng khai hoang bằng cách cho dân vay mượn các đồ làm ruộng. “Tướng công, bây giờ chàng mượn lương thực của dân chúng, sau này lại phải cho họ vay không tính lãi, có phải là hơi phiền phức không?” Đường Tiểu Bắc nói: “Tại sao không bán trực tiếp đồ làm ruộng luôn đi, vậy không phải tốt hơn sao?” “Nếu đơn giản được như thế thì tốt.” Kim Phi thở dài: “Muội ở phía dưới ấy chắc cũng biết, hoàn cảnh ở mỗi làng không giống nhau, mỗi làng, mỗi nhà một khác, có người ăn không hết, người thì lần chẳng ra!” “Việc ta muốn làm chính là mượn lương thực của những nhà dư giả một chút, sau đó đưa ra những chính sách ưu đãi cho những nhà khó khăn hơn, tranh thủ giúp họ khai hoang, chống đỡ được qua thời kỳ khó khăn.” “Tình trạng của người dân quả thật là như vậy, kể từ khi thi hành chính sách mới, những nhà có nhiều lao đồng cũng dần dần có dư lương thực, còn những nhà không có người có khả năng lao động, ngay cả khi có chính sách mới, họ vẫn không đủ ăn.” Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu: “Tướng công, nhưng sau khi có chính sách mới, hầu hết những nhà không đủ ăn là những nhà có đàn ông mấy năm trước đã tử trận, trong nhà thì không có người khỏe mạnh để làm việc, chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Khả năng lao động của họ hầu như không có, bán đồ làm ruộng cho họ, có khi vốn cũng không hoàn được!” “Chính vì thế nên chúng ta mới cho họ mượn đồ làm ruộng.” Kim Phi thở dài: “Có lẽ có đồ làm ruộng để dùng sẽ tốt hơn, có thể giúp họ vượt qua khó khăn?” “Tướng công, ý của chàng là chàng không định lấy lại những đồ làm ruộng này ư?” Đường Tiểu Bắc nhíu mày, hỏi.
“Cái này không phải.” Kim Phi đáp: “Ai có khả năng trả thì vẫn phải yêu cầu họ trả, còn nếu không có khả năng trả, vậy thôi.”