"Chuẩn bị xong rồi, " Kim Phi trả lời: "Nếu không còn chuyện gì khác, buổi chiều chúng ta có thể bắt đầu." Nghe thấy Đường Đông Đông học theo Tả Phi Phi mà gọi Kim Phi là tiên sinh, Đường Tiểu Bắc không khỏi âm thầm bĩu môi, quyết định lúc trở về phải dặn dò Đường Đông Đông thật kĩ. Mấy chuyện kiểu này đương nhiên phải nói riêng, Đường Tiểu Bắc tò mò về việc bật bông mà Kim Phi nói hơn: "Tỷ tỷ, bật bông là gì?" "Cây bông vải đội viễn chinh mang về từ nước K muội còn nhớ không, bây giờ đã thu hoạch rồi..." Đường Đông Đông giải thích với Đường Tiểu Bắc về lai lịch của cây bông vải. Đường Tiểu Bắc nghe Đường Đông Đông nói Kim Phi chuẩn bị trồng cây bông vải với quy mô lớn, sau này cây bông vải sẽ trở thành nguyên liệu dệt may chủ yếu ở Đại Khang thì cảm thấy tò mò. Cô ấy vẫn luôn bận bịu ở bên ngoài, tới bây giờ còn chưa từng đến ruộng thí nghiệm để xem thử, vẫn không biết cây bông vải hình dạng ra sao. Ăn cơm trưa xong, Đường Tiểu Bắc ngay lập tức kéo Kim Phi đến xưởng dệt. Theo như lúc bình thường, sau khi ăn cơm trưa, Cửu công chúa sẽ trở lại Ngự Thư Phòng, nghỉ trưa một lát, sau đó bắt đầu công việc buổi chiều. Nhưng hôm nay cô ấy cũng theo Kim Phi tới xưởng dệt. Quan Hạ Nhi cho người mang cây bông vải đã được phơi khô tới, công nhân do Đường Đông Đông chọn cũng đã đến. bật bông là một hoạt động tiêu hao thể lực, dựa theo yêu cầu của Kim Phi, Đường Đông Đông đã chọn bảy nam công nhân và một nữ công nhân. Mấy nam công nhân đều cực kì khỏe, nhưng nữ công nhân duy nhất còn khỏe hơn cả nam công nhân. Sau khi những người đó hành lễ xong, Kim Phi cười và lên tiếng chào nữ công nhân duy nhất: "A Kiều cô nương, đã lâu không gặp!" Nữ công nhân này là quán quân môn cử tạ ở đại hội thể thao vừa qua và Kim Phi đã trao giải cho cô ấy. "Chào Kim tiên sinh, chào bệ hạ, chào các vị phu nhân!" A Kiều mỉm cười hành lễ với những người xung quanh. "Sắp khai mạc đại hội thể thao rồi, trưởng xưởng của các cô sao không để cô đi luyện tập, sao lại chạy tới đây bật bông rồi?" Kim Phi hỏi. "Trưởng xưởng của bọn ta nói, đại hội thể thao thì phải tham gia, nhưng công việc của bên mình cũng không được trì hoãn!" A Kiều trả lời: "Tiên sinh, ngài sẽ không cho rằng ta chỉ biết cử tạ đấy chứ? Thật ra ta còn là chuyên gia kéo sợi của xưởng dệt đấy, cuộc thi dệt năm ngoái, ta được hạng nhì đó!" Sự thành công của đại hội thể thao đã truyền cảm hứng cho Đường Đông Đông, ngoài đại hội thể thao, cô ấy còn lên kế hoạch tổ chức một cuộc thi dệt may trong xưởng dệt. Những nữ công nhân không đủ thể lực có thể thông qua cuộc thi này để chứng minh bản thân, thế nên cuộc thi dệt cũng rất được hoan nghênh. Nhưng đây là cuộc thi nội bộ trong xưởng dệt nên Kim Phi cũng không để ý nhiều. Nghe A Kiều nói như vậy, Kim Phi giơ ngón tay cái lên: "Vậy cô cũng lợi hại thật đấy!" A Kiều kiêu hãnh đắc ý ngẩng đầu lên, chắp tay hành lễ với Kim Phi, chọc cho mọi người xung quanh đều nở nụ cười. "Được rồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu vào chính sự đi." Kim Phi vỗ tay, tất cả mọi người đều thu lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía Kim Phi. Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy nhấc một túi cây bông vải đặt lên bàn. Trong lúc Thiết Chùy đang tháo sợi dây, Kim Phi hỏi Quan Hạ Nhi: "Các hạt bông đã được nhặt ra hết chưa?" Nhặt ra hết rồi, " Quan Hạ Nhi vội vàng gật đầu: "Ta đã giao cho Ngụy tiên sinh, để ông ta bảo quản." "Kho lương bên phía ruộng thí nghiệm thích hợp để bảo vệ hạt giống, để ở bên đó cũng tốt." Kim Phi gật đầu.
Lúc này Thiết Chùy đã cởi dây, kéo góc dưới của túi vải, đổ cây bông vải trong túi ra.