"Ta viết tấu chương cho triều đình, xin cơ hội này, không phải là đầu bị cửa kẹp, là cơ hội này thật sự rất khó có được!" Huyện lệnh nói: "Hai năm qua, triều đình đã giảm thuế, tiêu diệt bọn thổ phỉ, cộng thêm việc cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo, không phải là lương thực trong nhà mọi người đều ăn không hết sao? Có phải là để ở trong nhà sẽ dễ bị nấm mốc, còn dễ bị có mọt không?" Người dân dưới sân khấu không trả lời, cũng coi như là ngầm thừa nhận. Ở thời đại này, cách bảo quản lương thực của người dân còn hạn chế, hầu hết đều chất đống ở trong nhà, sau đó dùng những chiếc chiếu rơm để vây xung quanh lại. Cách bảo quản này có độ kín kém, rất dễ bị mọt, hơn nữa, huyện Trạch Vân nằm gần sông gần núi, khí hậu ẩm ướt, mặt đất cũng dễ bị ẩm khiến hạt bị mốc, cách một khoảng thời gian phải mang ra phơi nắng. Dù vậy, vẫn còn rất nhiều hạt bị mốc. Cuộc sống của người dân mới ăn no chưa được mấy ngày, hầu hết mọi người đều không muốn lãng phí lương thực, cho dù lương thực bị mốc, cũng sẽ trộn với lương thực ngon để nấu chung, dẫn đến việc thường xuyên xảy ra các vụ ngộ độc thực phẩm. "Bây giờ triều đình đang gặp khó khăn, thay vì để lương thực ở nhà bị mốc và bị mọt, thì tốt nhất là nên cho tiền trang mượn lương thực, khi nào lương thực trong nhà đều ăn hết rồi thì các ngươi cầm giấy nợ đến tiền trang là có thể lấy được lương thực!" Huyện lệnh nói: "Như vậy, là tiền trang bảo quản lương thực thay cho các ngươi, hơn nữa còn tính lãi cho các ngươi, chuyện tốt như vậy các ngươi tìm ở đâu được?" Rất nhiều người dân nghe xong đều lộ ra vẻ suy tư. Tiền trang và thương hội Kim Xuyên, đều thành lập ít nhất một nhà kho ở mỗi một huyện, trong đó có một số nơi đặc biệt để bảo quản lương thực. Ban đầu xây dựng kho lương thực cũng là hạng mục của việc cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo, rất nhiều người dân đã tham gia công việc xây dựng. Bên ngoài kho lương thực được xây dựng bằng gạch, bên trong có chát một lớp xi măng, chuột và côn trùng căn bản không thể cắn được. Mái nhà không chỉ làm bằng ngói mà còn dùng xi măng đổ thành một khối, sau đó lợp thêm một lớp ngói lên trên xi măng, như vậy dù ngói có bị dột nước thì nước mưa cũng không thể lọt vào trong kho lương được. Hàng năm, số thuế thu được tại địa phương được tạm thời cất trữ trong kho lương, sau đó do Cục Vận Tải căn cứ theo nhu cầu điều động đi đến các nơi khác nhau. Những gì huyện lệnh vừa nói thực sự rất có lý, nếu như cho tiền trang mượn lương thực, tiền trang sẽ bảo quản lương thực giúp bọn họ, không chỉ tiết kiệm được phiền phức khi phải thường xuyên phơi lương thực, mà cũng không cần lo lắng lương thực bị mốc nữa. Điều quan trọng nhất là khi cho tiền trang mượn lương thực thì còn có lãi. Mặc dù lãi suất không cao lắm, nhưng trước đây đều là người dân tìm địa chủ mượn lương thực, sau đó bị tiền lãi lãi mẹ đẻ lãi con làm cho tan cửa nát nhà, chưa bao giờ có ai có thể lấy được tiền lãi từ trong tay quan phủ. Nhưng tất cả điều này đều dựa trên tiền đề là tiền trang có thể thực hiện được lời hứa của mình. Người dân dưới sân khấu yên lặng một lúc, đột nhiên có một giọng nói lớn tiếng hỏi: "Huyện lệnh, ngày nói rất hay đó, nếu như tiền trang nhận lương thực rồi, sau đó lấy lương thực của chúng ta bỏ chạy mất thì phải làm như thế nào?" Khi lời nói vừa dứt, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mặc dù người dân đều nghĩ như vậy, nhưng loại suy nghĩ này là không tin tưởng tiền trang, không tin tưởng triều đình, đặt trên tội danh có thể chém đầu trước đây, ai dám nói linh tinh chứ? Rất nhiều người đều phụ họa nói theo người vừa nói. Người đứng xung quanh người này cũng lần lượt tản ra, sợ bị nhằm vào. Nhất thời, người thanh niên mặc áo dài cũ kỹ đã trở thành tâm điểm. Năm ngoái, Kim Phi thành lập trường học sư phạm, kêu gọi những người có học ở Xuyên Thục đi học, sau đó quay về tổ chức trường học, phổ biến nghĩa vụ giáo dục. Người thanh niên này tên là Lưu Sở chính là nhóm sinh viên đầu tiên của học viện sư phạm. Năm ngoái sau khi từ Kim Xuyên trở về, Lưu Sở đã đến tìm huyện lệnh, tìm một từ đường cũ ở Tây Quan, lại nghĩ cách làm ra một ít bàn ghế, trường tiểu học đầu tiên ở huyện Trạch Vân đã được mở như vậy đó.