Sau đó Châu Nhi và Tần Minh mang theo vài cấm vệ đi vào, Châu Nhi còn cho đóng tất cả các cửa sổ trong Ngự Thư Phòng lại. Đây là những việc mà chỉ khi gặp kẻ địch tập kích mới có thể thấy. Nhưng mà làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, kẻ nào có thể yên lặng lẻn vào đánh lén đến tận đây? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Kim Phi là có mật thám bị phát hiện, cho nên đây là hành động giãy dụa cuối cùng của chúng, đó là kéo theo một lãnh đạo cấp cao chết cùng. “Chẳng nhẽ là phát hiện có mật thám sao?” Tiểu Ngọc lo lắng nhìn Tần Minh. Hiển nhiên cô ấy cũng nghĩ giống như Kim Phi, mà việc tìm ra mật thám là một trong những nội dung công việc của cô ấy, nếu cô thật sự để cho mật thám tới gần Ngự Thư Phòng mới bị phát hiện, thì cho dù mật thám không gây thương tổn tới bất kỳ ai, thì vẫn là Tiểu Ngọc thất trách. Nhưng mà vừa rồi Châu Nhi và Tần Minh vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào thì lập tức chạy vào bảo vệ Cửu công chúa, họ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Tần Minh nghiêng đầu lắng nghe một lúc, xác nhận trường hợp bên ngoài đã bị áp chế, anh ta mới nói với Châu Nhi: “Ngươi bảo vệ bệ hạ, ta đi ra ngoài xem xét!” “Được!” Châu Nhi gật đầu, cô ấy kéo Kim Phi đến gần Cửu công chúa, rồi mới đứng ở trước mặt hai người họ. Tần Minh cẩn thận mở cửa phòng rồi đi ra, một chát sau anh ta đã quay trở lại. “Không phải mật thám, là đoàn sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ.” Tần Minh nói: “Bọn họ vừa rồi kêu gào đòi gặp bệ hạ và tiên sinh, bị bọn ta ngăn cản, bọn họ nóng ruột, đòi xông vào trong, hiện tại đã bị bắt giữ!” Tiểu Ngọc nghe Tần Minh nói thế thì trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy vẫn hơi bực mình sứ giả Cao Nguyên. Cô ấy cười mỉa mai: “Chúng còn muốn xông vào Ngự Thư Phòng ư, chẳng lẽ là muốn chết sao?” Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Kim tiên sinh! Kim tiên sinh! Xin ngài hãy cho ta gặp mặt đi! Ta…” Còn chưa hết câu đã bị ngắt lời, hẳn là kẻ đó đã bị bưng kín miệng. Tình cảnh này khiến Kim Phi không khỏi nhớ tới một bộ phim phóng sự mà đời trước y từng xem. Khi đó Hoa Hạ nhỏ yếu, đi đến đâu cũng bị bắt nạt, sứ giả Hoa Hạ tham gia hội nghị ở nước ngoài thì luôn bị người cười nhạo, coi thường. Kim Phi biết, Nathan chỉ hô tên y chứ không phải Cửu công chúa, là bởi vì ông ta biết y mềm lòng, dễ thuyết phục hơn, nhưng Kim Phi vẫn là không kìm nén được lòng trắc ẩn của mình. “Thôi, dù sao bọn họ cũng đã đến tận cửa rồi, ta ra ngoài xem sao.” Nói xong, Kim Phi ra khỏi Ngự Thư Phòng trước. Cửu công chúa nhíu mày, nhưng cô ấy vẫn đi theo y ra ngoài. Tới cửa, quả nhiên y nhìn thấy có mấy người bị cấm quân ấn nằm xuống đất, mà kẻ dẫn đầu chính là người mà Kim Phi quen, Nathan. Bây giờ Nathan đang bị ba cấm quân ghì chặt xuống đất không thể động đậy, còn có một cấm quân đang lấy vải nhét vào miệng ông ta. Nhìn thấy Kim Phi đi ra, Nathan nôn nóng, cứ ư ư mãi. Tuy bộ lạc Hắc Hổ nhỏ yếu hơn Xuyên Thục, bây giờ họ còn cần nhờ vả Kim Phi nữa, nhưng dù sao đối phương cũng là sứ giả của một vùng, Kim Phi vội vàng hô cấm quân: “Mau thả người ra!” Cấm quân là lính của Cửu công chúa, hơn nữa đã đi theo bảo vệ Cửu công chúa từ rất lâu, không kính trọng Kim Phi như nhân viên hộ tống, nghe Kim Phi ra lệnh như vậy thì theo bản năng quay đầu nhìn Tần Minh. Tần Minh thân là thống lĩnh cấm quân, cho nên vẫn là có chút trí tuệ, thấy thế, anh ta trừng mắt, nói: “Điếc hết cả rồi sao, không nghe thấy tiên sinh ra lệnh thả người à?” Thế là lúc này cấm quân mới buông ra đám người Nathan. Nhưng để phòng ngừa bọn họ mạo phạm Cửu công chúa và Kim Phi, cho nên cấm quân vẫn đứng che phía trước đám người Nathan. “Nathan người anh em, chẳng phải ta đã bảo các ngươi nghỉ ngơi ở Hồng Lư Tự sao, vì sao lại muốn xông tới Ngự Thư Phòng? Ngươi xem, giờ ồn ào huyên náo quá!” Kim Phi vòng qua cấm quân, đi về hướng Nathan, y chuẩn bị kéo Nathan lên. Chỉ là tay y vừa vươn ra, thì Nathan lộn người vùng lên, khiến Châu Nhi sợ hãi vội vàng kéo Kim Phi về.